Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Formula U N O

vấn đạo cầu trường sinh

Tuân lệnh " từ an cất quả cầu trắng vào ngực áo nhìn sang hướng từ yên nhi " điện chủ ra lệnh rút lui mau trở về " giọng hắn không lớn nhưng có tính xuyên phá cực mạnh Tần trúc đã bị đánh bất tỉnh thương tích đầy mình nằm dựa vào gốc cây tôn thượng hương đang bị từ yên nhi bóp cổ nhấc bổng lên " Điện chủ ra lệnh rút lui từ yên nhi mau trở về" " định hồn châu còn chưa hấp thu được một nửa mà đã rút lui có nhầm lẫn ? mà thôi kệ để tỷ đưa hai cưng đi một nơi mà chắc chắn hai cưng sẽ rất thích thú cho mà xem " " Ngươi ...có bệnh " " Hahaha ngươi mới có bệnh đợi khi về tỷ sẽ treo hai cưng lên từ từ dạy dỗ " Tôn thượng Hương nhìn sang tần trúc lúc nãy hắn bị tên điên này đá một cái vào hông cả hai đều té xuống nhìn có vẻ tần trúc bị thương rất nặng Tiểu cô nương nhìn sang từ yên nhi " ngươi đã bao giờ nếm trải cảm giác của những người bị ngươi hại chưa " từ yên nhi bỗng lạnh gáy bỏ tôn thượng Hương ra lùi lại hai bước lấy ra từ trong hư không ra một chiếc roi da đính đầy những miếng thép nhỏ * Tu vi tiểu cô nương này mới hậu thiên tầng 3 sao ta lại có cảm giác bị uy hiếp, không được phải đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng * " Loại như ngươi đến địa ngục cũng không dung nạp được " tôn thượng Hương đồng tử chuyển sang lam nhạt từ ngón tay giữa hai tay hình xăm màu lam như hai con rắn quấn đến bàn tay thì dừng lại trán điểm chu sa tóc hai bím thả ra bay nhè nhẹ như làn nước xanh tuyệt đẹp người tỷ tỷ này của tần trúc hiện giờ nói là tiên nữ hạ phàm cũng không ngoa chút nào Trong đầu từ yên nhi bây giờ chỉ còn một chữ * chạy * chỉ trong một cái chớp mắt khí thế tăng gấp mấy lần rõ ràng là muốn đồng quy vu tận vả lại thủ đoạn còn không tầm thường * ngươi điên rồi * Tôn thượng Hương chỉ cười nhẹ tay phải đưa lên phía trước kèm theo đó là một dòng linh khí nhẹ nhàng mền mại nhưng không kém phần hủy diệt bay về hướng của từ yên nhi toàn bộ luồng linh khí màu lam bao quanh chỗ này tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa đến những người đang chiến đấu chật vật cách đó một ngọn núi cũng phải dừng lại một nhịp Cùng lúc này một thanh linh kiếm màu trắng từ trời giáng xuống một phân thành hai hai phân thành bốn bốn phân thành tám đến vạn kiếm ảnh " Đây là cái gì nhiều tới mức này làm sao tránh được " " Ba mẹ hài nhi bất hiếu " " Hức ta còn chưa đụng tay vào nữ nhân bao giờ ta không muốn chết đừng mà a a a " Còn chưa đau buồn xong hàng vạn kiếm ảnh đã đến trước mặt dân làng từng thanh kiếm lạng lách tránh né một cách không hợp lẽ thường chém thi quỷ như máy xay cắt thành từng mảnh vụn không thể khôi phục sau đó bốc cháy toàn bộ " Ta...ta còn chưa chết " " Đáng sợ quá " " Nhất định là vấn đạo tông đến, chúng ta được cứu rồi " Diệp vô thương phi kiếm lên núi khung cảnh hiện ra trước mắt chỉ có tần trúc nằm đó, xung quanh đổ nát như vừa có một trận kịch chiến nổ ra đây tuyệt đối không phải chuyện một hậu thiên tầng 3 có thể làm ra được HAI NGÀY SAU * Tiểu trúc ta xin lỗi * " Hương tỷ "
Mer_Game · 5.8K Views

No Name.u

"When a human tries to become a god, their can only be one outcome." ---------------------------------- As I opened my eyes, I was greeted with a disorienting sight. I found myself lying on a cold, metal bed, my limbs tightly bound to it. The feeling of numbness that had overtaken my arms and legs was overwhelming, and I struggled to regain any semblance of control over my body. As I looked up, I noticed multiple blindingly bright light bulbs arranged in a grid pattern on the ceiling, casting an eerie glow throughout the room. It was a sight that had become all too familiar to me over time, and yet it never failed to fill me with a sense of dread. I couldn't remember how long I had been trapped in this sterile, white room, but it felt like an eternity. My memories were hazy, my mind clouded by the constant barrage of experiments and tests that I was subjected to on a daily basis. I had lost track of time, lost track of the days and weeks that passed me by. All I knew was that I was a prisoner, a mere puppet in the hands of my captors. The experiments were brutal, each one more invasive than the last. They probed and prodded at my body, searching for answers that I didn't have. I was a lab rat, a subject for their twisted experiments, and there was nothing I could do to stop them. The pain was excruciating, but I had learned to bear it with a stoic resolve. I had no choice but to endure it, to survive in this hellish existence for another day. I had no idea what lay beyond the sterile walls of my prison anymore. The outside world felt like a distant memory, a dream that I couldn't quite grasp. I was cut off from the rest of humanity, isolated in my own personal hell. The only contact I had with the outside world was the occasional visit from my captors, who would come in to administer more tests and take samples from my body. They treated me like an object, not a person, and it was a dehumanizing experience that had left me feeling like a shell of my former self. I had no free will, no autonomy. I was a puppet, a tool to be used and discarded at will. At least, that's what they wanted me to believe. But deep down, I knew that there was still a spark of humanity within me, a will to survive and fight back against my captors. It was a small glimmer of hope, but it was enough to keep me going, to give me the strength to endure another day of torture and pain. ---------------------------- Get ready for a hell of a Roller costar plot. Remember to thank me later...…
Dlustery · 1.1K Views
Related Topics
More