Tiếng bước chân dọc trên dãy hành lang của bộ quán bar xa hoa bậc nhất.
Một nhóm người đàn ông cao lớn, bặm trợn trên người đều mặc vest đen. Bọn họ đến trước một căn phòng liền dừng lại, người đi đầu vẫy tay ra hiệu cho những người còn lại vào vị trí canh giữ, còn anh ta nhanh chóng gõ cửa.
Qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt mở ra. Khác với cảnh tượng náo nhiệt, những âm thanh trần tục bên ngoài, trong căn phòng này lại hết sức yên tĩnh. Tên mặc vest đen bước vào, còn chưa kịp mở miệng anh ta đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi lan khắp căn phòng.
Trước mắt anh ta là một tên béo mập đang bị trói chặt trên ghế da, từng sợi dây xích nặng trịch treo khắp cơ thể. Đảo mắt sang kẻ đứng bên cạnh, hắn đang cầm roi da đẫm máu với tâm thế ung dung.
Tên mặc vest đen vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như đây chỉ là một buổi họp nhàm chán hàng ngày. Xoay người bước đến cúi chào kẻ đang ngồi vắt chéo chân ở một góc, từng chút nhấm nháp ly rượu hảo hạng trên tay.
"Anh Đao, bên phía cảng đã đưa danh sách, sau khi kiểm tra thuế bên kiểm định đã liệt kê lại một lần nữa, anh xem?"
Tên mặc vest đen cúi đầu, đưa tờ giấy.
Tên kia vẫn ung dung, đung đưa ly rượu trên tay. Không nói không rằng liền tức giận đập nát ly rượu thành từng mảnh, quát lớn.
"Chỉ cần báo cáo là có tổn thất hay không? Không làm được thì cút hết đi! May mà lần này lão đại không truy cứu, nếu không đám ăn hại các người còn có cơ hội đón bình minh sao?"
"Còn không mau cút!"
Tên mặc vest đen vẫn giữ tư thế cúi đầu, đợi tên kia chửi xong mới dám ngẩng đầu.
"Anh Đao, còn..."
"Lại chuyện gì?"
Thái độ tức giận đã tiêu tan đi trên gương mặt của hắn, lại trở về dáng vẻ ung dung bất cần đời nhưng chẳng đám thuộc hại nào có mặt trong căn phòng ngạc nhiên về điều đó.
"Người mà anh kiếm, hắn, tôi đã cho người bắt về rồi, đang ở dưới tầng hầm phía Tây, Tiêu Châu"
Vừa nghe dứt câu mắt của Quy Đao đã sáng rỡ, chẳng khác nào một kẻ điên loạn. Hắn đưa tay nhấc chiếc điện thoại nằm bơ vơ một góc, bấm gọi. Lập tức đám người có mặt trong phòng im lặng đến mức không dám thở mạnh.
Thì dãy số quen thuộc, nhìn cái tên trên màn hình, nhìn cuộc gọi đang đổ chuông âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
Âm thanh của tiếng chuông cuộc gọi dừng lại thay vào đó là sự im lặng của đầu dây bên kia. Quy Đao nay lại nghiêm túc, không bỡn cợt, không la ó tập trung báo cáo tình hình.
"Lão đại, cái kẻ ngài cho tìm đã được tôi cho người bắt được, hiện đang bị nhốt ở tầng hầm phía Tây, Tiêu Châu."
Đầu dây bên kia vẫn không một động tĩnh cũng chẳng có tạp âm chen vào, tên điên Quy Đao lại rất kiên nhẫn tập trung lắng nghe chỉ sợ bỏ sót mệnh lệnh nào đó. Chỉ đến khi nghe thấy lời khen từ cấp trên hắn mới thả lỏng một chút.
"Được"
"A, vậy còn..."
"Được tôi hiểu rồi, sẽ đi ngay"
Chẳng biết bên ngoài có chuyện gì tạp âm cùng tiếng nhạc đã lấn át đi giọng nói của người bên đầu dây, sau khi cuộc gọi kết thúc tên Quy Đao lại điên tiết hét lớn.
"Nhìn cái gì, có không mau đi xử lý, đám người thô tục chết tiệt! Đuổi hết bọn họ đi cho ta"
"Dạ"
Nhớ ra gì đó hắn lại như không có gì háo hức, sải đôi chân dài bước đến chỗ tên béo mập đang bị trói. Quy Đao đưa tay vỗ vào mặt tên nọ, hằn cả bàn tay.
"Bán đứng đối tác, còn tìm một kẻ ất ơ nào đó để giết ngài may mà người tìm được một kẻ có tài, lão đại không truy cứu. Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, vậy..."
Tên mập khóc lóc van xin, hắn ung dung bước ra ngoài để lại sau lưng một mớ hỗn độn đầy tanh tưởi.
Tên cầm roi da đã chuẩn bị sẵn nhoẻn miệng cười.
"Thôi nào ông chủ Lý, chỉ cho có một cánh tay đã khóc lóc thế này còn ra thể thống gì?"
Hắn cúi đầu chế giễu thì thầm vào tai ông ta.
"Thằng con mà ông đánh đập lại kiếm được kẻ có tài bắn súng được lão đại chúng ta để ý là phước của ông, tìm được người tài giữ được cái mạng này. Ông không muốn sao?"
Căn hầm phía Tây, Tiêu Châu.
"Các ngươi rốt cuộc muốn gì, mau thả ta ra! Muốn gì thì mau nói đi, đừng làm người ta bức rức như vậy? Im lặng cái gì hả, mau nói đi"
Một tên đang ngồi uống rượu trước phòng giam, ném thẳng chai rượu về phía đó, quát lớn.
"Tên điên này muốn chết à, nếu không phải lão đại thấy ngươi có tài ta đã giết người từ lâu rồi mau câm miệng lại!"
Kẻ vừa nãy còn la hét hỏi đủ thứ tại sao trên đời vừa bị quát nạt đã giật mình, ngoan ngoãn chui vào một góc, bó gối ngồi im lặng. Bình rượu vỡ vô tình quẹt ngang má hắn, nước mắt cùng máu hoà lẫn vào nhau tạo nên hương vị tanh mặn khó nuốt.