Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Phượng Diện - Kẻ Đoạt Mệnh Đế Cơ

DMT_17
--
chs / week
--
NOT RATINGS
10.3k
Views
Synopsis
Giữa hoàng cung ngập tràn âm mưu và máu lạnh, hắn — Thái tử Dạ Kinh — trở về từ cõi chết, mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng đôi mắt phượng sắc lạnh như lưỡi đao. Một câu hỏi hé mở ván cờ sinh tử: “Nàng sẽ đứng bên phía nào?” Trình Nguyệt — công chúa hòa thân với vẻ ngoài ôn hòa, nội tâm hiểm sâu — chính là mấu chốt thay đổi cục diện. Kẻ nắm tay, người cầm đao. Tình yêu, hay phản bội. Vương quyền, hay diệt vong. Phượng diện một phen rực lửa, ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng?
VIEW MORE

Chapter 1 - CHƯƠNG 1 – MÙI THUỐC TRONG GIÓ

Hậu cung Tề quốc vào tháng chín, lá đỏ rơi như máu loãng. Cung Trường Minh nằm khuất sau rặng hòe già, hệt như chủ nhân của nó—vị thái tử mà triều thần đã dần quên mất tên gọi, chỉ gọi hắn là "người kế vị trên danh nghĩa".

Tề Dạ Kinh ngồi trong thư phòng. Mùi thuốc bắc nồng nặc lan ra từ chiếc bát sứ xanh. Gió lùa qua song cửa làm hắn khẽ rùng mình, nhưng không phải vì lạnh—mà là vì ánh mắt của người đứng đối diện.

"Điện hạ lại bỏ thuốc."

Giọng người hầu trung thành—Tiểu Sách—vẫn nhẹ như tơ, nhưng ẩn nhẫn oán trách.

Dạ Kinh không đáp. Hắn chỉ mỉm cười, cái kiểu cười hờ hững như đang che giấu điều gì đó mà chính bản thân cũng không rõ. Hắn chưa bao giờ biết phản kháng, cũng chưa từng bày mưu, chỉ lẳng lặng tồn tại như một cái bóng. Mọi người đều bảo hắn là "một kẻ vô dụng biết lễ độ".

Mỗi bước chân của hắn trong hoàng cung đều có tiếng xì xào sau lưng.

Tiệc trung thu năm nay tổ chức tại cung Thừa Thiên. Mẹ hắn, Hiền phi Ngu thị, được triệu đến ngồi cạnh Hoàng hậu—một đặc ân không thường có. Điều đó đồng nghĩa với việc Dạ Kinh cũng phải xuất hiện, dù hắn biết rõ bản thân sẽ chỉ là một món trang trí mờ nhạt giữa rừng ngọc kim y của các hoàng tử và đại thần.

Tiệc rượu rực rỡ, nến đỏ thắp đầy trời. Các hoàng tử, công chúa, vương công, phi tần đều cười nói rôm rả. Duy chỉ có Dạ Kinh là lặng lẽ nâng chén, mắt không rời khỏi mặt bàn.

Và đó là lúc chiếc chén ấy khiến hắn suýt mất mạng.

Chỉ một ngụm rượu nhạt, cổ họng hắn như bị bóp nghẹt, tim đập loạn lên rồi chậm lại từng nhịp như ai đó đang dùng kim châm vào huyệt mệnh môn.

Cả tiệc hoảng loạn. Có tiếng la hét, tiếng gọi thái y, tiếng rầm rì… nhưng Dạ Kinh không nghe được gì nữa.

Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là ánh nến lay động phản chiếu trong đôi mắt ai đó—lạnh lẽo và xa lạ.

Mười ba ngày sau.

Cung Trường Minh vẫn không thay đổi. Lá vẫn rơi, hương thuốc vẫn nồng, chỉ có thân thể trên giường là vừa sống lại.

Khi Dạ Kinh mở mắt, toàn bộ tầm nhìn của hắn không còn là những hình ảnh cũ.

Gió sượt qua tóc hắn. Mắt phượng mở ra, con ngươi đen thẳm như vực sâu. Tiểu Sách bên cạnh run lên—ánh mắt ấy… không còn là ánh mắt của "người nhút nhát".

"…Bổn vương sống lại rồi sao?"

Giọng nói ấy không to, không dữ, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.

Lạnh, sắc, và hoàn toàn tỉnh táo.

Tề Dạ Kinh đã chết.

Kẻ đang mở mắt—là một người hoàn toàn khác. Một con rắn đội lốt phượng hoàng, và hắn vừa tỉnh dậy giữa vũng bùn của hoàng quyền.