Tùng tùng tùng,tiếng trống trường vang vọng khắp khuông viên , tầng tầng người ào ào đổ xô về lớp học của họ như những con thây ma đói khát ào ạt đuổi theo con mồi của chúng, chẳng mấy chốc tôi lại đứng trước cửa lớp của bản thân .chiếc cửa làm bằng thép có dấu hiệu của thời gian in hằn lên khắp nơi ,nhìn bằng mắt thường có thể thấy nó được phủ lên một lớp sơn màu xanh nước biển sáng nhưng giờ phần còn lại chỉ loan lỡ khắp cánh cửa trên cánh cửa có một tấm kính , tôi bước xuyên qua cánh cửa sau khi nó được mở ra sau đó về chỗ của mình.
Ồ tôi vẫn chưa giới thiệu về bản thân à tôi tên ngọc thì hào ,rõ ràng tôi là một học sinh lớp 12 học lực gọi là tạm ổn và chưa từng gặp khó khắn trong bất kì kì thi nào .
"Này đẩy cái bàn xuống dưới cho tao ngồi cái." lại là hắn, đấy là một trong những kẻ đầu đường xó chợ trong lớp.thật ra,lớp nào cũng có những rắc rối di động như vậy,tôi cũng không muốn gặp nhiều rắc rối như vậy ,bèn ngậm ngùi kéo bàn xuống
"Được rồi,tới đó thôi,hôm nay anh hào phóng chừa chổ nhiều cho chú em"
Tch, tôi tặc lưỡi ,hào phóng cái quái quỷ gì chứ ,nếu hắn hào phóng như vậy thì lớp tôi đã không mất cắp nhiều như thế.Rõ ràng, bọn tôi biết hắn đã ăn cấp số tiền, nhưng mà thiếu bằng chứng và nếu như phạt nặng nhất hắn cũng sẽ chỉ phải đền lại tiền của hắn ,hoặc bị đình chỉ dăm ba ngày ,khi hắn trở lại mọi chuyện cũng sẽ trở lại như cũ rồi vẫn sẽ có mất cắp có khi nó xảy ra nhiều hơn nữa.Thật sự ,tôi cảm thấy rất biết ơn bố mẹ khi đã dạy tôi sống một cách cẩn thận , tiết học trôi qua.Hôm đó,lại là hôm mà tôi phải trực nhật .Cho nên tôi ở lại và hoàn thành nốt vai trò của một người dọn dẹp vệ sinh .May mắn thay, có thằng bạn đứng chơi cùng nên cũng không buồn chán lắm vừa chơi vừa làm thì tôi cũng đã quét xong cái lớp toàn là rác thải này .Cũng phải,dù sao những kẻ vô ý thức đều sẽ không dọn dẹp mà xéo thẳng về nhà ,nên bọn nó cũng chả hiểu được cực khổ mà mấy người dọn vệ sinh đáng lẽ phải trả quá thế là càng ngày càng nhiều rác ,suy cho cùng.Lý đó mà thế giới này ngày càng nhiều rác thải là do cư dân của nó là loại người như thế này,
"Thôi bye mày nhé tao về trước đây,dù sao t cũng phải đi học thêm"
"Ờ bye mày về cẩn thận."
Nói rồi tôi cũng đi cất cây chổi để về ngôi nhà của mình .
Móc từ túi ra một tờ tiền bị nhàu nát dự định dùng nó để "chuộc" lại con chiến mã xe đạp của bản thân .lê bước chân xuống dưới chiếc cầu thang làm bằng gạch vàng với Hoạ tiết các chấm trắng đen .Đi ngang qua phòng về sinh rồi lướt qua một hành lang tối .Cứ như mọi ngày ,nhưng mà hôm nay lại có chuyện .Bước qua nhà vệ sinh,tôi khựng lại khi nghe có tiếng người nói .Vốn định lướt qua không lo chuyện bao đồng .Nhưng mà ,âm thanh quen thuộc lại vang lên đó là âm thanh của thằng đầu đường xó chợ trong lớp tôi,việc đó nói lên rằng chuyện đang diễn ra là một chuyện chẳng tốt lạnh gì.Vì thế,càng phải bỏ đi nhanh chóng.Éo le thay, một thằng to cao với một khuông mặt bậm trợn khác lại bắt được tôi ngay lúc đó
"Này thằng kia tại sao mày lại đứng ở đó hả."
"Tôi,tôi chỉ vô tình đi qua thôi có chuyện gì không"tôi ngây người trong chốc lát
Sau đó hắn hỏi cũng tôi ,đồng thời hai tên kia bên trong cũng đi ra và đúng như tôi nghĩ .Chính là hắn là kẻ "tay to mặt lớn" bên trong lớp học của tôi sau đó hắn cùng kẻ bắt được tôi .một kẻ khoá tay chân một tên móc túi tôi ra.Tôi bực bội vì bị cướp mất đồng tiền đáng lẽ ra là của tôi.Cơ mà một cây tăm que như tôi sao có thể chống lại mấy con khỉ đột này.Định điểm là khi chúng đấm một cú vào miệng tôi khiến chúng thổ huyết .Không đúng tại sao lại là tôi ,tại sao tôi lại bị chúng đánh như vậy tôi có làm gì bọn nó đâu ,nếu tôi giết chết bọn chúng kẻ sai lại là tôi .Không,nếu một người lao công dọn rác thì chắc chắn ông ta sẽ bị vấy bẩn .Nhưng làm sao tôi có thể chống lại chúng .Tại sao lại là tôi , tôi ghét bọn đần độn này .tôi muốn bọn nó bị ngấu nghiến cho đến chết...
Đột nhiên tay chân của hai kẻ vừa đánh tôi bị cuốn lại thành nhiều vòng bọn chúng dần dần có lại huyết tương bắn tùng toé xung quanh.Chưa kịp hiểu chuyện gì có lẽ ,tôi vừa làm gì đó hoặc không .Nhưng cái cảm giác đó,cảm giác một kẻ mà bản thân không tài nào thích nổi vô tình chết đúng như những gì mà bản thân chưa kịp tưởng tượng ,lâng lâng khó tả.Nói thẳng ra là vô cùng sướng.máu bắn lên miệng tôi.Cảnh tượng lúc đó giống như tôi đã ngấu nghiến và nghiền nát hai con chó hoang kia...