Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Chiến tranh cơ bắp

nôlệthôimiên
--
chs / week
--
NOT RATINGS
4.4k
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1

Đêm rừng Trường Sơn dày đặc sương mù. Tiếng côn trùng rả rích hòa lẫn tiếng trực thăng xa xa, từng đợt gió mang mùi khét thuốc súng lướt qua mặt Lâm – chàng lính trinh sát 22 tuổi, người cao lớn, da ngăm, mắt sáng như lưỡi dao giữa bóng tối. Anh là một trong những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của đơn vị, thường được giao nhiệm vụ luồn sâu qua phòng tuyến địch để do thám.

Tối hôm ấy, Lâm đã đi quá sâu vào khu vực Mỹ chiếm đóng. Khi anh đặt chân lên một vùng đất trống, một luồng ánh sáng chói lòa quét ngang. Lâm chỉ kịp giật mình, chưa kịp lùi thì cả người đã bị bao vây. Tiếng Mỹ hét loạn xạ, đèn pha chiếu rọi làm anh hoa mắt. Sau một hồi vật lộn, anh bị đánh mạnh vào gáy và ngã gục.

---

Khi tỉnh lại, Lâm thấy mình bị trói trên ghế kim loại lạnh ngắt, hai tay hai chân bị cố định chắc chắn. Căn phòng trắng lạnh, ánh đèn vàng nhạt từ phía trên chiếu thẳng vào mặt anh. Một người Mỹ cao lớn bước vào, đi sau là một người đàn ông da trắng đeo kính – không mặc quân phục mà mặc áo blouse trắng như bác sĩ.

"Anh ta khỏe hơn mấy tên trước," người đàn ông nói tiếng Anh, giọng đều đều. Rồi quay sang Lâm, bắt đầu bằng thứ tiếng Việt lơ lớ: "Tên gì?"

Lâm im lặng, mắt nhìn trừng trừng.

Người Mỹ cười nhẹ, rồi giơ tay. Một thiết bị hình tròn có mặt kính xoay vòng được đặt ngay trước mặt Lâm. Đèn bắt đầu nhấp nháy.

"Anh chưa từng thấy cái này bao giờ, đúng không?" – hắn hỏi. "Chúng tôi gọi nó là hypnosis machine – máy thôi miên. Thứ mà đầu óc của các anh không có cơ chế phòng thủ."

---

Ban đầu, Lâm cố nhắm mắt. Nhưng tiếng xoay đều đều, cộng với ánh sáng nhấp nháy luân phiên đỏ-xanh-trắng, khiến đầu óc anh bắt đầu chao đảo. Người đàn ông da trắng thì thầm bằng tiếng Anh, nhưng Lâm – dù không hiểu nghĩa – vẫn cảm thấy từng câu chữ như luồn vào tai, thấm vào não.

"Tôi sẽ đếm từ mười... Khi tôi nói 'một', cậu sẽ thấy toàn thân nhẹ đi... không còn chống cự..."

Mười… chín… tám…

Lâm thấy ngực mình phập phồng khó thở. Toàn thân ra mồ hôi nhưng không tài nào cử động được.

Năm… bốn…

Đôi mắt anh mở to, rồi dần dần… tròng trắng biến mất, thay vào đó là một màu đen thăm thẳm, phản chiếu ánh đèn xoay.

---

Sau hai giờ bị thôi miên, Lâm được đưa trở lại buồng giam. Người Mỹ không hỏi tên nữa. Họ ra lệnh – và anh làm theo như cái máy.

Một đêm nọ, một sĩ quan Mỹ muốn kiểm tra hiệu quả của thôi miên, đã đưa Lâm ra ngoài phòng giam. Trong ánh đèn mờ, Lâm được yêu cầu cởi áo, quỳ xuống, và hôn lên đôi giày da của người sĩ quan.

"Tốt… rất tốt…" – hắn thì thầm. "Bây giờ, mày sẽ nghe theo lệnh tao như con chó. Gật đầu nếu hiểu."

Lâm gật đầu chậm rãi. Không chút cảm xúc. Chỉ còn đôi mắt đen khịt như bị thôi miên hoàn toàn.

Cơ thể tráng kiện của anh không còn thuộc về mình nữa. Từng động tác đều theo lệnh. Và khi bị ra lệnh cởi bỏ hết quần áo, nằm ngửa ra sàn lạnh… anh không phản kháng.

---

Một tuần sau, lính Mỹ cử một tân binh da trắng – John – làm người canh gác phòng thí nghiệm. John tò mò về anh lính Việt to lớn bị thôi miên. Một đêm, hắn bước vào, nhìn Lâm đang đứng bất động giữa phòng, hoàn toàn trần trụi.

"Do you understand English?" – hắn hỏi. Lâm không trả lời.

John thử một lệnh: "Kneel down."

Lâm quỳ xuống.

Cơn rùng mình thoáng qua người lính trẻ. Hắn rón rén ra lệnh tiếp: "Touch me. There…"

Dưới ánh đèn thôi miên, Lâm thực hiện mọi mệnh lệnh như một nô lệ tình dục – không chút cảm xúc, không kháng cự, chỉ là một cơ thể rắn chắc bị điều khiển.

Ba ngày sau buổi thí nghiệm đầu tiên, Lâm được đưa trở lại căn phòng với ánh đèn xoay. Nhưng lần này, mọi thứ được chuẩn bị kỹ càng hơn: phòng được cách âm hoàn toàn, thiết bị thôi miên đã được nâng cấp với tần số chớp sáng phù hợp hơn với sóng não của anh – theo như lời gã bác sĩ Mỹ nói.

Lâm bước vào trong tình trạng trần truồng, tay chân không còn bị trói. Họ không cần nữa – vì anh sẽ không chạy. Trong đầu anh, giọng nói điều khiển vẫn còn văng vẳng như tiếng gió giữa rừng đêm.

Gã bác sĩ ra hiệu cho máy bắt đầu quay. Lâm lập tức ngồi xuống chiếc ghế sắt, mắt mở to nhìn vào tâm đèn. Mỗi vòng xoay như kéo tuột ý thức anh ra xa khỏi thân thể.

Lần này, người Mỹ muốn đào sâu hơn – không chỉ khiến Lâm vâng lời, mà còn xoá sạch ký ức cũ, để anh chỉ còn là một cái vỏ trống.

Giọng gã bác sĩ vang lên, đều đều như thôi miên bản thân:

> "Tôi là mệnh lệnh. Mọi ký ức trước đây là dối trá."

"Tên cậu không còn là Lâm… từ bây giờ, cậu là Charlie."

"Charlie là lính Mỹ. Charlie trung thành. Charlie không biết Việt Nam."

Lâm khẽ thở mạnh ra, cổ giật giật như đang cố kháng lại… nhưng ánh đèn xoay vẫn tiếp tục. Tròng mắt anh đã đen hoàn toàn, không còn tròng trắng, chỉ là hai hố sâu hút ánh sáng.

> "Cởi áo. Đứng dậy."

Lâm làm theo. Gã bác sĩ bước lại gần, chạm tay lên ngực anh, vẽ những đường chữ Mỹ bằng mực lạnh ngắt.

> "Đây là mã nhận dạng của cậu. Cậu không còn là người. Cậu là công cụ. Mỗi khi nghe từ 'Sleep, Charlie', cậu sẽ rơi vào trạng thái thôi miên sâu nhất."

Bàn tay gã vuốt nhẹ trên cơ thể Lâm, kiểm tra từng phản ứng. Không một run rẩy, không một biểu cảm. Chàng trai ngày nào, từng bám rừng, từng kháng cự với ánh mắt kiên cường – giờ chỉ còn là một hình nhân biết nghe lệnh.

---

Cuối buổi, gã thử nghiệm một mệnh lệnh mới:

> "Khi tôi bước vào, cậu sẽ quỳ gối và nói: Xin chủ nhân ban lệnh."

"Nếu có người lạ vào, cậu sẽ giả vờ bình thường, nhưng đợi lệnh kích hoạt."

"Cậu là Charlie. Mọi cảm giác, mọi ký ức, mọi ham muốn đều thuộc về chúng tôi."

Gã bác sĩ nhấn nút trên thiết bị. Ánh đèn xoay chậm dần rồi tắt hẳn. Lâm – hay Charlie – từ từ nhắm mắt. Khi mở ra, anh đứng dậy, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.

> "Xin chủ nhân ban lệnh." – giọng anh đều đặn, trầm và phục tùng đến rợn người.