Làng Đại Khê vốn yên bình, thế mà mấy năm nay lại rộ lên tin đồn về gã phú hộ Lý Tấn – một người đàn ông độc thân, mặt mày trắng trẻo, ăn nói nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt thì sâu hun hút như giếng cổ. Người ta bảo hắn là bê đê, lại còn luyện bùa ngải gì đó trong nhà, không cho ai bén mảng vào sau vườn.
Lý Tấn chẳng màng lời bàn tán. Hắn sống trong căn biệt phủ to lớn giữa rừng tre, ngày ngày chỉ ra chợ chọn vài món đồ, đôi lúc lại đứng nhìn những chàng trai làm lụng ngoài đồng, ánh mắt không hề che giấu sự thèm khát.
Đặc biệt là Tấn bị ám ảnh với một người – Bình, anh trai cày vác lúa cho nhà hắn. Da anh ngăm đen bóng loáng, ngực và bắp tay nổi cơ cuồn cuộn, mồ hôi đầm đìa khiêng từng bao lúa nặng trịch. Mỗi lần Bình cúi người, Lý Tấn chỉ muốn nuốt chửng.
Hắn không dám đường đột. Nhưng hắn có thứ khác – bùa thôi miên.
---
Một đêm trăng tròn, Lý Tấn thắp nhang, vẽ bùa bằng máu gà trên một tấm giấy vàng, rồi lẩm nhẩm chú bằng tiếng cổ. Tấm bùa được nhét trong khăn tay thêu chỉ đỏ, hắn khéo léo để vào túi áo mà ngày mai sẽ dúi cho Bình.
Sáng hôm sau, Bình lại đến vác lúa. Lý Tấn đứng đợi sẵn trước cổng, tay cầm chén trà:
– "Làm cực quá, uống hớp trà cho mát rồi làm tiếp, em."
Bình lau mồ hôi, cười thật hiền:
– "Dạ, cảm ơn ông chủ."
Chén trà vừa chạm môi, ánh mắt Bình chớp một cái… rồi như mất hồn. Mồ hôi vẫn chảy, tay vẫn khiêng lúa, nhưng miệng không còn cười, ánh mắt nhìn xa xăm, trống rỗng.
Lý Tấn liếm môi.
– "Vào kho, để ta chỉ cho cách sắp xếp lại."
Trong gian kho tối tăm, chỉ có tiếng thở gấp và mùi lúa mới. Lý Tấn áp sát sau lưng Bình, tay hắn chạm nhẹ vào vai gã trai lực lưỡng, thì thầm bên tai:
– "Từ giờ, chỉ nghe lời ta… hiểu không, em?"
Bình gật đầu.
Một cái gật đầu trống rỗng, nhưng khiến Lý Tấn run cả người vì sung sướng. Trò chơi nguy hiểm này, chỉ mới bắt đầu…
Gió từ khe cửa lùa vào, lay động những sợi rơm treo lủng lẳng trong kho. Lý Tấn lùi lại vài bước, lòng vẫn còn rạo rực sau khi vuốt ve từng bắp cơ của Bình. Nhưng hắn chưa muốn dừng lại. Hắn còn một lá bài chưa lật – con hình nhân yểm bùa.
Hắn thò tay vào tay áo, móc ra một hình nhân nhỏ bằng rơm, buộc chỉ đỏ quanh cổ và bụng, có hai con mắt vẽ bằng mực tàu, trông vừa ngây dại vừa đáng sợ.
– "Hôm qua ta vừa yểm xong… Hôm nay dùng thử xem sao…"
Hắn cười khẽ, miệng lẩm nhẩm thần chú, tay cầm hình nhân giơ lên trước mặt Bình.
– "Thể xác của ngươi, giờ đã nghe theo tiếng gọi của ta… Nhưng tâm trí, ta muốn điều khiển cả tâm trí… từ gốc rễ."
Bình đứng yên, mồ hôi lăn dài trên ngực, nhưng mắt bỗng khẽ giật.
Lý Tấn xiết chặt hình nhân.
– "Cảm thấy gì chưa, cưng? Nơi ngực bắt đầu căng lên phải không? Tay chân nặng trĩu… não mờ đi từng chút một…"
Bình bỗng quỳ sụp xuống đất, đầu gục xuống, cả thân thể săn chắc run nhẹ. Cơ bắp của anh vẫn rắn rỏi, nhưng ánh mắt dần chuyển sang mờ đục như làn khói.
– "Giỏi lắm…" – Tấn bước đến, đặt con hình nhân lên ngực Bình – "Từ nay trở đi, mỗi khi ta xiết nó…" – Hắn bóp nhẹ eo hình nhân – "…ngươi sẽ cảm thấy ham muốn lan khắp người, không cưỡng lại được."
Bình khẽ rên một tiếng, trán đập xuống nền đất, hơi thở gấp gáp.
Tấn cười khẽ, khom xuống, thì thầm sát tai anh:
– "Ta sẽ dạy cơ thể ngươi nhớ lấy cảm giác này… để dù không có bùa, em vẫn tự dâng lên."
Con hình nhân vẫn nằm đó, ngay ngực Bình, như một dấu ấn sở hữu.