Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Cuộc Chiến Sứ Mệnh

MinhThịnh
--
chs / week
--
NOT RATINGS
345
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1 : Ly Cà Phê Cuối Cùng

Nhất Dương, 18 tuổi, hiện là sinh viên năm nhất của trường Đại học Bách Khoa Hà Nội, theo ngành IT. Bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn khi anh mới 16 tuổi, để lại anh một mình trên con đường đời đầy gian nan. Để đủ tiền trả phí phòng trọ và học phí, dương phải làm thêm nhiều công việc khác nhau, cả trên mạng lẫn ngoài đời.

Học ở một trường đại học top đầu của Hà Nội khiến anh luôn trong tình trạng mệt mỏi, thêm vào đó là lượng kiến thức khổng lồ khiến anh không ít lần cảm thấy suy sụp.

Cuộc đời mình như cứt vậy? Dương ngồi dựa vào ghế sofa nghĩ về mình.

Năm 6 tuổi, tuổi mà những đứa trẻ khác sẽ vui tươi khi đến trường. Nhưng vì gia đình anh nghèo,quần áo bần thỉu, rách nát, nên anh bị mọi người kì thị không ai chơi cùng, thầy cô cũng không quý mấy trò mà không đi học thêm.

Đối với anh thì việc có tiền đi học đã là may mắn lắm rồi. Nhưng mà cũng không thể hạ thấp anh được khi mà anh học giỏi, chơi đá cầu,đá bóng,ném cầu hầu như tất cả môn thể thao anh đều giỏi.

Có thầy cô quý vì khả năng học tốt của anh,có thầy cô thì không vì anh không đi học thêm.

Ê là nó kìa đừng chơi với nó! Quần áo nó mặc bẩn thỉu,rách tả tơi vậy ai mà chấp nhận được?

Nhất Dương nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng, đành bỏ mặc ngoài tai.

Ê tụi bây chơi lùa vịt không? Bọn con trai rủ nhau chơi. Dương nhìn đám con trai ngoài sân rủ nhau chơi.

Cho tớ chơi với. Dương hét lớn, hào hứng được chơi cùng với các bạn.

Ai cho mày chơi? Cho nó chơi mất cân bằng lắm.Cứ hễ nó ở bên nào là bên đấy thắng.Mày đi chỗ khác mà chơi,đám con trai đuổi đi không cho dương chơi cùng.

Nghe được điều ấy anh chỉ nở một nụ cười khinh bỉ, cũng đúng thôi.Vì cậu chưa từng thua trò này lần nào.

Dù gì bọn trẻ con thứ nó muốn là dành chiến thắng mà? Chỉ khi nào đấu lớp với lớp thì nó mới rủ chơi.

Không phải lúc nào cũng vậy, cậu vẫn có vài người bạn thân thiết lúc nào cũng rủ cậu đi chơi.

Trong những năm học cấp 1 dương phải chịu sự xa lánh của hầu hết mọi người. nhưng điều đấy đã giúp anh học được tính độc lập, không phụ thuộc vào ai.Không có bạn vẫn vui vẻ sống tốt.

Trong suốt 5 năm học cấp 1 dương xuất sắc đạt 5 năm học sinh giỏi liên tiếp.Lên cấp 2 anh thoát khỏi lũ khốn đó gặp được nhiều bạn bè ai cũng vui vẻ rủ anh đi chơi.

Lên lớp 7 anh phải vừa học vừa đi làm thêm phụ giúp bố mẹ để có tiền trang trải cuộc sống.

Hết bưng bê,giao báo,rồi đi bán phụ hàng cho bố mẹ.Khiến anh hiểu rõ về giá trị đồng tiền.

Vừa học vừa kiếm tiền khiến việc học của anh dần sa sút.Từ học sinh giỏi trở thành học sinh khá.

Anh cũng không ngại khó khăn,chỉ cần sống vui vẻ cùng gia đình là được. Nhưng niềm vui đấy không kéo dài được lâu khi một biến cố xảy ra, năm anh 16 tuổi.

Bố mẹ anh đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cú sốc này đã khiến dương trầm cảm,trở thành con người khép kín, ít nói, không còn vui vẻ hòa đồng như trước nữa.

Để có tiền đi học anh phải đi làm vất vả để kiếm tiền nuôi chính bản thân.Tiết kiệm chắt chiu từng đồng để duy trì cuộc sống.

"Năm cuối cấp, để không phải vừa học vừa lo kiếm tiền, Nhất Dương quyết định sử dụng số tiền tiết kiệm mà bố mẹ để lại vừa đủ một năm học. Cậu muốn dành toàn bộ thời gian và sức lực để ôn thi, với hy vọng thi đỗ vào một trường đại học tốt."

Sau bao ngày tháng ôn thi cậu đã đỗ vô trường đại học mà nhiều người ao ước đó là trường bách khoa hà nội.

Áp lực ngày càng gia tăng, khiến anh mất ăn mất ngủ.

Dương ngồi trên ghế sofa nhớ về những năm tháng còn bố mẹ.

Bố mẹ ơi! Con nhớ hai người lắm!! Giọt nước mắt long lanh chảy rơi "tý tách" xuống nền gạch.

Không còn những tiếng gọi thân thương mỗi sáng thức dậy, không còn những tiếng trách mắng, không còn những cuộc trò chuyện vui vẻ với nhau nữa.

Ta từng vui sướng qua,

Theo thời gian dần trôi, mọi thứ dần nhạt nhòa.

Ta từng hò hét qua,

Theo thời gian dần trôi, ta chẳng còn cất tiếng vang.

Ta từng bi thương qua,

Theo thời gian dần trôi,ta học được cách tiếp nhận tất cả.

Ta từng khát vọng qua,

Theo thời gian dần trôi, ta chẳng còn mong đợi điều gì.

Đó chính là ta Nhất Dương, một nhân vật nhỏ nhoi.

Nhìn trong ví chỉ còn vài triệu đồng,mình nên thưởng cho bản thân một ly cà phê mới được.

Nói xong anh đứng dậy đi tìm quán cà phê ở gần nhà.Đi một lúc, cuối cùng cũng đến quán cafe.

Nhất Dương bước vào quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố. Quán được trang trí ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bức tranh treo tường mang phong cách vintage và những chậu cây xanh mướt đặt ở các góc, tạo cảm giác thoải mái và thư giãn. Mùi thơm nồng của cà phê rang xay hòa quyện với hương vị của bánh ngọt làm cho không khí trở nên dễ chịu và cuốn hút.

Anh chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra phố xá tấp nập bên ngoài. Nhất Dương ngồi xuống, gọi một ly cà phê đen và nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương vị đậm đà của cà phê lan tỏa trong không gian. Khi ly cà phê được mang đến, anh cầm lấy, nhấp một ngụm và cảm nhận vị đắng nhẹ, xen lẫn một chút ngọt ngào đọng lại nơi đầu lưỡi.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt bàn. Nhất Dương nhìn ra ngoài, tâm trí dần trôi theo dòng suy nghĩ. Anh cảm thấy tâm hồn mình như được xoa dịu, những lo toan, mệt mỏi dường như tan biến trong khoảnh khắc này. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng phát ra từ loa, hòa quyện với tiếng trò chuyện thì thầm của các khách hàng khác, tạo nên một bầu không khí yên bình, thư thái.

Đắm mình trong không gian êm dịu của quán cà phê, Nhất Dương cảm thấy như tìm lại được một phần bình yên mà anh đã đánh mất bấy lâu nay. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà anh có thể tạm gác lại những áp lực của cuộc sống, để tận hưởng từng giây phút thanh thản, dù chỉ trong chốc lát.

Sau khi uống xong ly cà phê, Nhất Dương đặt ly xuống nhẹ nhàng và nhấc mình lên từ chiếc ghế êm ái. Anh cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, tâm trí cũng được làm dịu đi sau khi đã thư giãn và tận hưởng không gian yên bình của quán cà phê. Anh quay lưng lại với quầy pha chế và nhìn quanh, đánh giá một lần nữa sự ấm cúng của nơi này.

Nhất Dương bước ra khỏi quán cà phê, mắt vẫn còn dán vào điện thoại để kiểm tra tin nhắn cuối cùng từ bạn bè. Khi anh ngẩng đầu lên, đường phố tấp nập xe cộ và người qua lại. Nhất Dương hít một hơi sâu, tận hưởng không khí buổi chiều mát mẻ.