Hồ Tiểu Lan giáo viên lớp 12B2 trường Triêu Tư lúc này đang rơi từ trên sân thượng xuống.Hai mắt cô ta mở to ngạc nhiên đan xem sự sợ hãi,chưa kịp la to đã vang lên một tiếng *rầm*.
Máu bắt đầu loang ra nhuộm đỏ tà áo trắng khuôn mặt nát bét,đôi mắt mở to trừng trừng .Hình ảnh ghê tởm đến đáng sợ.Cảnh sát mau chóng đến sau một tiếng đồng hồ,lạ thay chỉ có ba cảnh sát đến thu dọn,lấy báo cáo về nguyên nhân tử vong tự sát.Như có vẻ họ quá quen với cảnh này mà thu dọn cái xác đi.
Ngay hôm sau,nhà trường lại có thêm một giáo viên mới tên Hàn Lệ Tịch.Cô xuất hiện với chiếc áo sơ mi màu beo,chiếc áo khoác đã bị rách ở túi với nhúm chỉ thừa do cô tự khâu lại ,bị nhô ra trông rất lôi thôi.Cùng với khuôn mặt nhẹ nhàng không chút trang điểm,cặp kính cũ ,tóc buộc đuôi ngựa,vẻ ngoài của cô hết giống tạp vụ,lớp học bỗng chở lên kinh ngạc rồi sôi nổi nói chuyện .Trong mắt các học sinh cô như một kẻ nhà quê nghèo hèn,bắt đầu có những tiếng xì xào,bàn tán vang lên :
''Con nhỏ bẩn thỉu này ở đâu ra vậy,này em gái có đi nhầm chỗ không,đây là lớp học không phải nơi ứng tuyển lao công haha''
Lệ Tịch quay lại nhìn người phát ra tiếng,đó là một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng,mặt điển trai,đôi mắt Phượng sắc sảo ,tai được bấm nhiều khuyên cồng kềnh vẫn đang nhìn cô với vẻ khinh thường.
Thấy vậy nét mặt cô bắt đầu rụt rè bước lên bục giảng và viết tên mình lên ''Hàn Lệ Tịch'' bắt đầu nói:
'' - Tôi là Hàn Lệ Tịch giáo viên mới của các bạn,tôi không phải lao công như lời cậu nói''
Vẻ mặt rụt rè mà giọng nói lại bình tĩnh,đanh thép. tiếng cười vẫn vang lên trong lớp *HaHa* .Bỗng chốc có tiếng quát :
'' - Im hết đi '' cả lớp chìm trong im lặng không ai dám lên tiếng,cậu học sinh tóc vàng vừa rồi cũng đưa mắt nhìn,vẻ mặt cau có lại vì mất hứng .Bao chùm lớp học không một tiếng động thay vào đó là tiếng bước chân *lộp cộp* .
Đến trước mặt cô là một nữ sinh có đôi mắt to tròn ,làn da trắng trẻo đôi môi đang cười với cô.
'' Chào cô Tịch,em là Giang Mĩ Vy là lớp trưởng của lớp,thay mặt lớp xin lỗi cô vì sự hiểu lầm vừa rồi '' .
Trên mặt Mĩ Vy vẫn giữ nguyên nụ cười hiền từ ấy *nắm lấy tay cô*.Cô cũng nhìn Mĩ Vy,cười dịu dàng rồi lên tiếng:
''Không sao,dù sao tôi cũng không để ý cảm ơn em đã chào đón tôi mong là tất cả các bạn và mọi người ở đây sẽ hoan nghênh tôi nhé''
Nói xong khuôn mặt cô càng rạng rỡ hơn nữa đôi mắt cũng trìu mến hơn nhìn nữ sinh đối diện.
Sau màn giới thiệu ,nó kết thúc trong sự im lặng của đám học sinh nhưng trong thâm tâm ai cũng ngấm ngầm hiểu ra sự ngượng ngạo,châm ngòi cho một ngọn lửa mới .
*Rầm*
Lệ Tịch quay lại nhìn ,cánh cửa đã khép lại vẫn phát ra tiếng va đập ,đồng thời đang loang ra thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ,ai cũng biết đó là máu.Nhưng trong phòng học cũng không phát ra tiếng động nào nữa ,tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng bước chân ra khỏi hành lang khuất dần,trên khuôn mặt nở nụ cười khoái chí chỉ khác lần này đôi môi cô có màu đỏ tươi,giống như màu.
Cứ đi mãi cho đến khi đôi chân cô mỏi nhừ,Cô cũng chẳng biết mình đi đâu,cứ đi trong vô thức thì dừng lại ở phòng dụng cụ.Ngước nhìn biển hiệu cũ kỹ này , cô như nhớ ra điều gì ấy.
Bỗng một tiếng *choang* tiếng thủy tinh vỡ và chạm vào tường bắn vào cô tạo ra một vết xước trên cổ ,máu chảy xuống rơi trên cổ chiếc sơ mi.Vẫn không có biểu cảm gì,chỉ thấy một người phụ nữ nhem nhuốc quần áo rách rưới,tâm lý không ổn định lao về phía cô.
Cảm nhận thấy nguy hiểm cô lao vào phòng dụng cụ ,người phụ nữ kia xông thẳng đến phía cô ,không ngừng muốn phá cửa tay cầm một chai bia đã bị đập vỡ .Cũng may cho cô khi phòng có ổ khóa trong.Bên ngoài ,cô thấy người phụ nữ đó đưa sát mặt mình vào tấm kính ,khuôn mặt méo mó dị hợm cùng nửa bên mặt bị phá hủy nhìn thấy cả máu thịt nhớp nháp,mu tạ không ngừng đập cửa cười điên loạn .
đến khi người phụ nữ kia dừng lại nhìn cô như vẻ cảnh cáo rồi một mạch chạy đi.Qua khỏi nguy hiểm, Lệ Tịch thở hổn hển lúc này cô định mở cửa thì nhận ra mình không có chìa khóa.Trong căn phòng kín không có ai như rơi vào tuyệt vọng thì Lệ Tịch thấy hai em nữ sinh mặc áo của trường Triêu Tư đi lướt qua ,như bắt được phao cứu sinh cô hét lớn :
''Cứu với,giúp tôi với ,tôi bị mắc kẹt trong này ''
Hai nữ sinh kia quay ra nhìn cô với vẻ giật mình lúng túng,một cô bạn lên tiếng:'' có lên giúp cô ấy không''
Hai người họ nhìn nhau rồi chỉ vứt cho Lệ Tịch một cái kẹp rồi chạy đi mất .Không ai giúp cô ,cô chỉ có thể tự cạy khóa.Đến khi mở được đã gần chiều.Mồ hôi và vết máu trên người cô trong cái nắng gắt tạo ra mùi hôi khó chịu.Mở được cánh cửa, như kiệt sức ,cô lập tức chạy đến phòng Hiệu trưởng kể lại chuyện mình gặp với vẻ mặt đầy hốt hoảng.
'' Hiệu trưởng Trương tôi nói hoàn toàn là sự thật ''
Hiệu trưởng Trương :'' Cô cứ bình tĩnh,nhà trường sẽ giải quyết cho cô, Mong cô cũng đừng nói chuyện này ra ngoài,cô cũng biết mà chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói'' Câu nói có vẻ mềm mỏng nhưng thực chất là đe dọa như giấu diếm gì đó .
Nghe vậy cô cũng chỉ bình tĩnh đáp lại :'' Hiệu trưởng quan tâm lo lắng cho tâm lý học sinh tôi biết,vậy việc này nhờ thầy,tôi xin phép ''
Nói xong Lệ Tịch lặng lẽ ra ngoài
Bên trong căn phòng hiệu trưởng gọi cho ai đó nhưng rồi chỉ còn lại tiếng đồ đạc bị lật đổ.