Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Ký Ức Máu

🇻🇳LuuLoan
--
chs / week
--
NOT RATINGS
6.8k
Views
Synopsis
Nếu quá khứ của bạn bị nhuộm đỏ bởi máu, liệu bạn có dám nhớ lại? Thiên mắc một căn bệnh lạ-mỗi ký ức dần tan biến. Để chống lại sự lãng quên, cậu ghi âm từng khoảnh khắc, nhưng càng tìm hiểu, cậu càng nhận ra sự thật đáng sợ về chính mình. Quang - Một người bạn luôn giấu điều gì đó sau nụ cười rạng rỡ. Minh - Một kẻ vô cảm mang theo quá khứ đẫm máu. Thiên - Một con rối bị điều khiển bởi người cha mà cậu từng kính trọng. Một vụ bắt cóc. Một lời hứa bị phản bội. Một ký ức đáng lẽ không nên tồn tại. Ký ức của Thiên là chìa khóa hay lời nguyền? Ai thực sự là con mồi, và ai mới là kẻ thao túng mọi thứ? Máu đã đổ. Quá khứ đã sống dậy. Và sự thật sẽ nhấn chìm tất cả. ? ------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Đây là tác phẩm đầu tiên mình viết, câu chuyện vẫn còn đang dang dở, mong là mọi người sẽ thưởng thức và đưa ra nhận xét để mình cải thiện nha. Nếu bạn thích truyện này thì hãy thêm vào thư viện để dễ theo dõi những chương tiếp theo nha.
VIEW MORE

Chapter 1 - Chiếc máy ghi âm

Tôi đang lục lọi trong những thùng đồ vừa mang đến nơi ở mới thì bất chợt chạm vào một vật gì đó quen thuộc. 

Một chiếc máy ghi âm cũ, lớp vỏ bạc màu theo năm tháng.

Tôi lặng người. Đó là máy ghi âm của ông ngoại.

Tôi nhấc nó lên, cảm nhận lớp vỏ thô ráp dưới đầu ngón tay. Những ký ức chợt ùa về—những buổi chiều bên hiên nhà, ông chậm rãi kể chuyện, chiếc máy này nằm gọn trong tay ông, thỉnh thoảng phát ra tiếng rè rè quen thuộc.

Đã bao lâu rồi tôi không nghĩ về nó? Về ông?

Tôi quỳ xuống sàn, đặt chiếc máy lên lòng bàn tay, ngón tay chậm rãi lướt qua những nút bấm. Lớp bụi phủ mờ mặt máy khiến tôi bất giác rùng mình. Cảm giác này... giống như khi ký ức bị chôn vùi qua năm tháng, dần dần nhạt nhòa theo thời gian.

Một thoáng do dự, tôi nhấn vào nút Play.

Âm thanh rè rè phát ra. "Ngày 3 tháng 2 năm 2007..."

Lần đầu tiên, tôi chạm vào chiếc máy ghi âm cũ của ông ngoại. Vỏ máy thô ráp, từng góc cạnh đã sờn, như chính ký ức của những người trong gia đình tôi—ông, mẹ và cả tôi. 

Căn bệnh di truyền quái ác này...

Cứ như một cơn sóng vô hình, cuốn trôi dần từng mảnh ký ức gần nhất, để lại khoảng trống rỗng hoác.

Tôi không muốn bị nó nuốt chửng. Không muốn đến một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình chẳng còn nhớ nổi hôm qua đã làm gì. Không muốn trở thành một con người lạc lõng trong chính cuộc đời mình.

Tôi siết chặt chiếc máy trong tay. 

Nó từng thuộc về ông ngoại, và có lẽ ông cũng từng dùng nó để chống chọi với căn bệnh này. Bây giờ, đến lượt tôi.

Một tiếng rè nhỏ vang lên, rồi một giọng nói trầm khàn, chậm rãi cất lên giữa không gian tĩnh lặng:

"Ngày... ngày 3 tháng 2 năm 2007... Hôm nay, tôi đã quên mất tên một người bạn cũ... Chúng tôi từng sát cánh bên nhau suốt thời trai trẻ, vậy mà sáng nay, tôi chỉ có thể nhớ gương mặt ông ấy, còn cái tên thì... biến mất... Giống như một bức tranh bị ai đó cố tình xóa đi một góc... Căn bệnh này thật đáng sợ... nhưng tôi phải chiến đấu với nó. Nếu ai nghe được đoạn này... nếu là con... con gái... hãy đừng sợ hãi, hãy ghi lại tất cả, trước khi những mảnh ký ức của con cũng bị xóa nhòa như ta vậy..."

Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghi âm trong tay.

Cổ họng tôi nghẹn lại. 

Một cảm giác lạnh buốt len lỏi dọc theo sống lưng, như thể một bàn tay vô hình vừa siết chặt lấy tôi. 

Giọng nói ấy... dù đã cũ kỹ, vẫn còn nguyên nỗi hoang mang và tuyệt vọng. 

Nó không chỉ là giọng của ông ngoại, mà còn là tiếng vọng từ tương lai của chính tôi.

Tôi nhắm mắt, cố trấn tĩnh, nhưng một cơn rùng mình vẫn tràn qua người. Tôi không thể tưởng tượng được... 

Một ngày nào đó, khi căn bệnh này tiến xa hơn, liệu tôi có còn nhận ra chính mình? Hay tôi cũng sẽ trở thành một giọng nói lạc lõng trong những đoạn ghi âm cũ kỹ, để lại những lời nhắc nhở vô vọng cho một ai đó sau này?

Bên trong tôi, một thứ gì đó như vỡ ra. 

Một nỗi sợ mơ hồ đan xen với sự đau đớn, bức bối.

Nhưng dù là gì đi nữa, tôi cũng không thể để nó kiểm soát mình.

Tôi sẽ phải ghi âm mọi thứ trước khi mình quên hết tất cả. 

Tôi vẫn chưa quên đi nỗi sợ về ký ức bị xóa nhòa, nhưng tôi cũng không thể để nó kìm hãm mình. Dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn tiếp tục... 

Tôi đã lên cấp 3, và hôm nay là ngày đầu tiên của một chặng đường mới.

Những buổi chiều bên ông ngoại luôn là những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của tôi. 

Căn phòng nhỏ, chiếc radio cũ kỹ phát ra những bản nhạc xưa cũ, và giọng kể trầm ấm của ông về những câu chuyện thời trẻ khiến tôi như lạc vào một thế giới khác. 

Ông thường bảo tôi rằng:

"Trí nhớ là kho báu quý giá nhất của một con người. Cháu đừng bao giờ để mất nó, nghe chưa?"

Rồi ông cười hiền hậu, xoa đầu tôi.

Nhưng càng lớn lên, tôi càng lo sợ. 

Tôi sợ rằng một ngày nào đó, những kỷ niệm với ông sẽ phai nhạt. 

Tôi sợ mình sẽ quên mất gương mặt hiền từ ấy, giọng nói ấm áp ấy. 

Chính vì thế, tôi bắt đầu ghi âm lại những câu chuyện của ông. 

Chiếc máy ghi âm nhỏ luôn nằm trên bàn học của tôi, như một chứng nhân cho những ký ức không thể thay thế.

Ngày nhập học cấp ba. 

Tôi ngồi trước bàn, nhìn chiếc máy ghi âm ấy. 

Một cảm giác bất an len lỏi trong tôi.

Trước mắt tôi là một giai đoạn hoàn toàn mới, nơi tôi sẽ gặp những con người xa lạ, đối mặt với những thử thách chưa từng có. 

Liệu tôi có còn giữ được những ký ức này không? 

Hay chúng sẽ dần bị thay thế bởi những điều mới mẻ khác? 

Tôi hít sâu một hơi, nhét chiếc máy vào ngăn kéo, rồi khoác cặp lên vai. 

Thời gian không chờ đợi ai cả.