Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Thiên Đế Tái Xuất

Ngocdung_Nguyen
--
chs / week
--
NOT RATINGS
210
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Thiên Đế Tái Xuất

Chương 1: Thiên Đế Vấn Lạc

Trên bầu trời, hồng nguyệt treo cao, nhuộm đỏ cả Cửu Thiên. Không gian trên Thiên Môn Sơn bị xé toàc, các khe nứt hư không lan tràn, như một vết nứt trên bàn tay của thiên đạo.

Giữa chiến trường đẫy xác chết, một bóng người đặc lập. Cữa bầo táp dịu dội, các tiếng gầm rút và ti ti\u1ebng kêu la vẫn vang vọng. Thân ảnh đó toát ra sát khí ngất trời, ánh mắt vẫn như chân tinh bất diệt trong đêm tối.

Cữa hắn, Cứu Thiên Hàn, kẻ tự xưng Thiên Đế, bất khả bất diệt.

"Cứu Thiên Hàn, ngươi còn cố chống vô ích! Thiên Môn Sơn hôm nay sẽ là nơi ngươi chôn thân!"

Giữa trời đất, một bóng người to lớn, bọc trong ánh sáng kim quang rực rở, là Hoàng Tuyền Tổ Tông - kẻ dẫn đầu trong cuộc đối với Cứu Thiên Hàn. Hắn là kẻ phản bội, tự tay tiêu diệt đồng môn, chính là đại nghịch tặc.

Cứu Thiên Hàn đã chặn đứng, không chỉ bị trọng thương, mà còn bị Thiên Đạo Phong Ấn, linh lực gần như tiêu tán. Nhưng ánh mắt hắn vẫn trần ngập uy nghiêm.

"Ta có thể chết, nhưng Thiên Đạo sẽ nhớ tên ta!"

Tiếng quát của hắn vổng lên như lòng chân líc quẩn quốc. Cứu Thiên Hàn khép mắt, ngững đầu, tất cả linh lực còn lại trong cơ thể hồi tụ, dạng như đang thi triển một bí pháp cuối cùng.

"Hắn đang làm gì?! Ngăn hắn lại!"

Nhưng đã quá muộn. Thiên địa rung chuyển, một ánh quang mang bâng lạnh vụt qua bầu trời. Hàng vàn kính vự đồng thời nổ tung. Ngân hà nhuộm đỏ.

Giữa bàn tay dãy máu, hắn bắt động.

Cứu Thiên Hàn - Thiên Đế bất bại, rốt cuối cũng vẫn phải chết...

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu...

Chương 2

Khởi Đầu Mới

Cơ Hàn tỉnh lại trong một căn phòng tối tăm, mùi ẩm mốc bao phủ. Hắn mở mắt, chỉ thấy bóng tối mờ mịt đôi mắt đen láy dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Một cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, nhưng không phải là cái lạnh của thời tiết. Đó là cái lạnh từ trong linh hồn.

Hắn ngồi dậy vuốt tay lên mặt mình cảm nhận sự yếu đuối của thân thể này. Một thân thể phàm nhân không có linh khí, không có sức mạnh. Đây không phải là thân thể của Thiên Đế Cửu Thiên Hàn mà hắn đã từng biết. Hắn nhớ lại những cảnh tượng cuối cùng của kiếp trước. Chiến trường đẫm máu âm thanh vang vọng của những thanh kiếm chém vào không khí, tiếng thét đau đớn của đồng đội. Rồi sự phản bội ánh mắt lạnh lùng của những kẻ mà mình đã tin tưởng. Và sau cùng là sự cô độc một mình đối mặt với tử vong.

Nhưng... hắn không chết

"Cơ Hàn." Tiếng gọi nhẹ nhàng, mang theo vẻ lo lắng, làm hắn giật mình. Hắn quay lại thấy một thiếu nữ đứng ở cửa . Mái tóc mượt mà của nàng giống như dòng suối bạc, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng mang theo sự sợ hãi

"Chàng...sao rồi?" Nàng tiến lại gần, đôi tay run rẩy tiến lại đỡ lấy hắn

Cơ Hàn nhìn nàng, cảm giác có chút gì đó quen thuộc nhưng mà ta lại không nhớ ra. Đôi mắt hắn ánh lên một tia lạnh lùng, giống như chưa hề thay đổi qua hàng ngàn năm, nhưng không phủ nhận sự đau đớn trong lòng khi nhìn thấy người con gái này.

"Ta không sao." Giọng hắn lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào." Ngươi là ai?"

Nàng hơi sững lại, ánh mắt nàng chứa đầy sự ngạc nhiên và lo lắng." Ta là Lan Nhi, tỳ nữ của chàng. Chàng đã hôn mê ba ngày, gia tộc Cơ đang lo lắng cho chàng.

Cơ Hàn chầm chậm đứng dậy, cảm nhận lại cơ thể này. Mọi thứ đều yếu ớt, mọi thứ đều khác biệt so với trước kia." Cơ gia? Ta... là Cơ Hàn?" Hắn thì thầm nhắm mắt lại. Trong đầu hắn dần sáng tỏ, nhưng mọi thứ vẫn còn mơ hồ.

Đúng vậy, hắn là Cửu Thiên Hàn, Thiên Đế đỉnh cao nhưng giờ đây hắn lại bị giam cầm trong thân thể yếu ớt của một phàm nhân bị gia tộc ruồng bỏ, và bị xem là phế vật.

"Phải, chàng là Cơ Hàn, thiếu gia của Cơ gia.

Nhưng..." Lan Nhi ngập ngừng, ánh mắt tràn đầy sự thương hại. "Người trong gia tộc coi chàng là kẻ vô dụng, không ai tin rằng chàng có thể đứng lên được nữa."

Cơ Hàn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Đúng là hắn đã chết, nhưng hắn không thể để mình chết thêm một lần nữa. Kiếp này hắn sẽ không để ai coi thường mình.

"Chúng sẽ phải hối hận." Cơ Hàn lạnh lùng nói ánh mắt hắn loé lên một tia quyết tâm

Chương 3Chương 1: Thiên Đế Vấn Lạc

Trên bầu trời, hồng nguyệt treo cao, nhuộm đỏ cả Cửu Thiên. Không gian trên Thiên Môn Sơn bị xé toạc, các khe nứt hư không lan tràn, như một vết nứt trên bàn tay của thiên đạo.

Giữa chiến trường đầy xác chết, một bóng người đặc lập. Cửa bạo táp dữ dội, các tiếng gầm rú và tiếng kêu la vẫn vang vọng. Thân ảnh đó toát ra sát khí ngất trời, ánh mắt vẫn như chân tinh bất diệt trong đêm tối.

Cửa hắn, Cửu Thiên Hàn, kẻ tự xưng Thiên Đế, bất khả bất diệt.

"Cửu Thiên Hàn, ngươi còn cố chống vô ích! Thiên Môn Sơn hôm nay sẽ là nơi ngươi chôn thân!"

Giữa trời đất, một bóng người to lớn, bọc trong ánh sáng kim quang rực rỡ, là Hoàng Tuyền Tổ Tông - kẻ dẫn đầu trong cuộc đối với Cửu Thiên Hàn. Hắn là kẻ phản bội, tự tay tiêu diệt đồng môn, chính là đại nghịch tặc.

Cửu Thiên Hàn đã chặn đứng, không chỉ bị trọng thương, mà còn bị Thiên Đạo Phong Ấn, linh lực gần như tiêu tán. Nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập uy nghiêm.

"Ta có thể chết, nhưng Thiên Đạo sẽ nhớ tên ta!"

Tiếng quát của hắn vỗng lên như lòng chân líc quẩn quộc. Cửu Thiên Hàn khép mắt, ngửng đầu, tất cả linh lực còn lại trong cơ thể hồi tụ, dường như đang thi triển một bí pháp cuối cùng.

"Hắn đang làm gì?! Ngăn hắn lại!"

Nhưng đã quá muộn. Thiên địa rung chuyển, một ánh quang mang băng lạnh vụt qua bầu trời. Hàng vạn kính vự đồng thời nổ tung. Ngân hà nhuộm đỏ.

Giữa bàn tay dẫy máu, hắn bất động.

Cửu Thiên Hàn - Thiên Đế bất bại, rốt cuối cùng vẫn phải chết...

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu...

---

Chương 2: Khởi Đầu Mới

Cơ Hàn tỉnh lại trong một căn phòng tối tăm, mùi ẩm mốc bao phủ. Hắn mở mắt, chỉ thấy bóng tối mờ mịt, đôi mắt đen láy dần dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Một cảm giác lạnh lẽo như xâm nhập vào cơ thể, nhưng không phải là cái lạnh của gió hay của thời tiết – đó là cái lạnh từ bên trong, từ linh hồn.

Hắn ngồi dậy, đưa tay lên vuốt mặt, cảm nhận sự yếu đuối của cơ thể này. Một thân thể phàm nhân, yếu ớt, không có linh khí, không có sức mạnh. Đây không phải là thân thể của Thiên Đế Cửu Thiên Hàn mà hắn đã từng biết. Hắn nhớ lại những cảnh tượng cuối cùng của kiếp trước – chiến trường đẫm máu, âm thanh vang vọng của những thanh kiếm chém vào không khí, tiếng thét đau đớn của đồng đội. Rồi là sự phản bội, ánh mắt lạnh lùng của những kẻ hắn đã tin tưởng. Và sau cùng là sự cô độc, một mình đối mặt với tử vong.

Nhưng... hắn không chết.

"Cơ Hàn." Tiếng gọi nhẹ nhàng, mang theo vẻ lo lắng, làm hắn giật mình. Hắn quay lại, thấy một thiếu nữ đứng ở cửa. Mái tóc dài mượt mà của nàng như dòng suối bạc, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự sợ hãi.

"Chàng… sao rồi?" Nàng tiến lại gần, đôi tay run rẩy đưa lên đỡ lấy hắn.

Cơ Hàn nhìn nàng, cảm giác có chút gì đó quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra. Đôi mắt hắn ánh lên một tia lạnh lùng, giống như chưa hề thay đổi qua hàng nghìn năm, nhưng không thể phủ nhận sự đau đớn trong lòng khi nhìn thấy người con gái này.

"Ta không sao." Giọng hắn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào. "Ngươi là ai?"

Nàng hơi sững lại, ánh mắt nàng chứa đầy sự ngạc nhiên và lo lắng. "Ta là Lan Nhi, tỳ nữ của chàng. Chàng đã hôn mê ba ngày, gia tộc Cơ gia đang lo lắng cho chàng."

Cơ Hàn chầm chậm đứng dậy, cảm nhận lại cơ thể này. Mọi thứ đều yếu ớt, mọi thứ đều khác biệt so với trước kia. "Cơ gia? Ta… là Cơ Hàn?" Hắn thì thầm, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn dần dần sáng tỏ, nhưng mọi thứ vẫn còn mơ hồ.

Đúng vậy, hắn là Cửu Thiên Hàn, Thiên Đế đỉnh cao, nhưng giờ đây hắn lại bị giam cầm trong một thân xác yếu ớt của một phàm nhân, bị gia tộc ruồng bỏ và coi là phế vật.

"Phải, chàng là Cơ Hàn, thiếu gia của Cơ gia. Nhưng…" Lan Nhi ngập ngừng, ánh mắt nàng tràn đầy sự thương hại. "Người trong gia tộc đã coi chàng là kẻ vô dụng, không ai tin rằng chàng có thể đứng lên nữa."

Cơ Hàn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Đúng là hắn đã chết, nhưng hắn không thể để mình chết thêm lần nữa. Kiếp này, hắn sẽ không để bất cứ ai xem thường mình.

"Chúng sẽ phải hối hận." Cơ Hàn lạnh lùng nói, đôi mắt sáng lên một tia quyết tâm.

---

Chương 3: Thiên Mệnh Phản HồiChương 1: Thiên Đế Vấn Lạc

Trên bầu trời, hồng nguyệt treo cao, nhuộm đỏ cả Cửu Thiên. Không gian trên Thiên Môn Sơn bị xé toàc, các khe nứt hư không lan tràn, như một vết nứt trên bàn tay của thiên đạo.

Giữa chiến trường đẫy xác chết, một bóng người đặc lập. Cữa bầo táp dịu dội, các tiếng gầm rút và ti ti\u1ebng kêu la vẫn vang vọng. Thân ảnh đó toát ra sát khí ngất trời, ánh mắt vẫn như chân tinh bất diệt trong đêm tối.

Cữa hắn, Cứu Thiên Hàn, kẻ tự xưng Thiên Đế, bất khả bất diệt.

"Cứu Thiên Hàn, ngươi còn cố chống vô ích! Thiên Môn Sơn hôm nay sẽ là nơi ngươi chôn thân!"

Giữa trời đất, một bóng người to lớn, bọc trong ánh sáng kim quang rực rở, là Hoàng Tuyền Tổ Tông - kẻ dẫn đầu trong cuộc đối với Cứu Thiên Hàn. Hắn là kẻ phản bội, tự tay tiêu diệt đồng môn, chính là đại nghịch tặc.

Cứu Thiên Hàn đã chặn đứng, không chỉ bị trọng thương, mà còn bị Thiên Đạo Phong Ấn, linh lực gần như tiêu tán. Nhưng ánh mắt hắn vẫn trần ngập uy nghiêm.

"Ta có thể chết, nhưng Thiên Đạo sẽ nhớ tên ta!"

Tiếng quát của hắn vổng lên như lòng chân líc quẩn quốc. Cứu Thiên Hàn khép mắt, ngững đầu, tất cả linh lực còn lại trong cơ thể hồi tụ, dạng như đang thi triển một bí pháp cuối cùng.

"Hắn đang làm gì?! Ngăn hắn lại!"

Nhưng đã quá muộn. Thiên địa rung chuyển, một ánh quang mang bâng lạnh vụt qua bầu trời. Hàng vàn kính vự đồng thời nổ tung. Ngân hà nhuộm đỏ.

Giữa bàn tay dãy máu, hắn bắt động.

Cứu Thiên Hàn - Thiên Đế bất bại, rốt cuối cũng vẫn phải chết...

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu...

Chương 1: Thiên Đế Vấn Lạc

Trên bầu trời, hồng nguyệt treo cao, nhuộm đỏ cả Cửu Thiên. Không gian trên Thiên Môn Sơn bị xé toàc, các khe nứt hư không lan tràn, như một vết nứt trên bàn tay của thiên đạo.

Giữa chiến trường đẫy xác chết, một bóng người đặc lập. Cữa bầo táp dịu dội, các tiếng gầm rút và ti\u1ebng kêu la vẫn vang vọng. Thân ảnh đó toát ra sát khí ngất trời, ánh mắt vẫn như chân tinh bất diệt trong đêm tối.

Cữa hắn, Cứu Thiên Hàn, kẻ tự xưng Thiên Đế, bất khả bất diệt.

"Cứu Thiên Hàn, ngươi còn cố chống vô ích! Thiên Môn Sơn hôm nay sẽ là nơi ngươi chôn thân!"

Giữa trời đất, một bóng người to lớn, bọc trong ánh sáng kim quang rực rở, là Hoàng Tuyền Tổ Tông - kẻ dẫn đầu trong cuộc đối với Cứu Thiên Hàn. Hắn là kẻ phản bội, tự tay tiêu diệt đồng môn, chính là đại nghịch tặc.

Cứu Thiên Hàn đã chặn đứng, không chỉ bị trọng thương, mà còn bị Thiên Đạo Phong Ấn, linh lực gần như tiêu tán. Nhưng ánh mắt hắn vẫn trần ngập uy nghiêm.

"Ta có thể chết, nhưng Thiên Đạo sẽ nhớ tên ta!"

Tiếng quát của hắn vổng lên như lòng chân líc quẩn quốc. Cứu Thiên Hàn khép mắt, ngững đầu, tất cả linh lực còn lại trong cơ thể hồi tụ, dạng như đang thi triển một bí pháp cuối cùng.

"Hắn đang làm gì?! Ngăn hắn lại!"

Nhưng đã quá muộn. Thiên địa rung chuyển, một ánh quang mang bâng lạnh vụt qua bầu trời. Hàng vàn kính vự đồng thời nổ tung. Ngân hà nhuộm đỏ.

Giữa bàn tay dãy máu, hắn bắt động.

Cứu Thiên Hàn - Thiên Đế bất bại, rốt cuối cũng vẫn phải chết...

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu...

Chương 1: Thiên Đế Vấn Lạc

Trên bầu trời, hồng nguyệt treo cao, nhuộm đỏ cả Cửu Thiên. Không gian trên Thiên Môn Sơn bị xé toàc, các khe nứt hư không lan tràn, như một vết nứt trên bàn tay của thiên đạo.

Giữa chiến trường đẫy xác chết, một bóng người đặc lập. Cữa bầo táp dịu dội, các tiếng gầm rút và ti\u1ebng kêu la vẫn vang vọng. Thân ảnh đó toát ra sát khí ngất trời, ánh mắt vẫn như chân tinh bất diệt trong đêm tối.

Cữa hắn, Cứu Thiên Hàn, kẻ tự xưng Thiên Đế, bất khả bất diệt.

"Cứu Thiên Hàn, ngươi còn cố chống vô ích! Thiên Môn Sơn hôm nay sẽ là nơi ngươi chôn thân!"

Giữa trời đất, một bóng người to lớn, bọc trong ánh sáng kim quang rực rở, là Hoàng Tuyền Tổ Tông - kẻ dẫn đầu trong cuộc đối với Cứu Thiên Hàn. Hắn là kẻ phản bội, tự tay tiêu diệt đồng môn, chính là đại nghịch tặc.

Cứu Thiên Hàn đã chặn đứng, không chỉ bị trọng thương, mà còn bị Thiên Đạo Phong Ấn, linh lực gần như tiêu tán. Nhưng ánh mắt hắn vẫn trần ngập uy nghiêm.

"Ta có thể chết, nhưng Thiên Đạo sẽ nhớ tên ta!"

Tiếng quát của hắn vổng lên như lòng chân líc quẩn quốc. Cứu Thiên Hàn khép mắt, ngững đầu, tất cả linh lực còn lại trong cơ thể hồi tụ, dạng như đang thi triển một bí pháp cuối cùng.

"Hắn đang làm gì?! Ngăn hắn lại!"

Nhưng đã quá muộn. Thiên địa rung chuyển, một ánh quang mang bâng lạnh vụt qua bầu trời. Hàng vàn kính vự đồng thời nổ tung. Ngân hà nhuộm đỏ.

Giữa bàn tay dãy máu, hắn bắt động.

Cứu Thiên Hàn - Thiên Đế bất bại, rốt cuối cũng vẫn phải chết...

**Nhưng đây chỉ là sự kh

(Cập nhật tiếp...)