"Sinh nhật năm ấy"
"Này này, dậy đi! Đi chơi với tôi mà bạn ngủ như chết vậy là sao hả!"
Âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi giật mình mở mắt. Trước mặt tôi, "bạn ấy"... Đúng chính xác là "bạn ấy".
"Xin lỗi, xin lỗi... Mình ngủ quên mất, hyhy..."
Tôi vội vàng xin lỗi theo phản xạ. Vẫn là giọng điệu ấy, vẫn là khuôn mặt ấy. Tôi lấy cớ đi rửa mặt để tỉnh táo lại, nhưng khi vừa quay đi, tôi nghe thấy bạn ấy nói gì đó... Tôi ngoảnh lại—bạn ấy đã biến mất.
Tôi thở dài. Đã quen rồi, nhưng vẫn thấy lòng quặn thắt. Đứng lặng một lúc, tôi quay đầu rời đi.
Về đến nhà, điện thoại bỗng vang lên—"Ting!" Một âm thanh quen thuộc... Quen đến mức khiến tim tôi siết chặt. Tin nhắn đến từ một cái tên đã không còn xuất hiện từ rất lâu.
"Chúc mừng sinh nhật. Quay lại phía sau đi!"
Tôi vô thức quay đầu. Và rồi... vẫn là hình bóng ấy. Bạn ấy đứng đó, trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật, đôi mắt trong veo nhìn tôi.
"Chúc mừng sinh nhật, bạn yêu!"
Giọng nói ấy vang lên, mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi mở miệng, nhưng chẳng thể nói gì. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi biết rõ. Lần này, tôi sẽ không chớp mắt. Tôi sẽ không để bạn biến mất nữa...
Nhưng rồi... Tắt đèn.
Bóng tối bao trùm. Tôi giật mình, tim đập điên cuồng. Mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên nền đất lạnh.
Lạnh...
Tôi chưa từng về nhà. Tôi chưa từng nhận được tin nhắn ấy. Tôi chưa từng gặp lại bạn ấy.
Một giấc mơ thôi sao?
Tôi cười nhạt, đưa tay dụi mắt, nhưng tiếng nói quen thuộc lại vang lên từ phía sau:
"Giờ này sao bạn còn ở ngoài này? Không lạnh hả?"
Tôi bật dậy, tim đập dữ dội. Lần này, bạn ấy vẫn đứng đó. Tôi run rẩy nhìn người trước mặt, không dám nháy mắt, không dám thở mạnh. Là thật. Đây chắc chắn là thật.
Nhưng...
Vừa ngoảnh đầu lên, bạn ấy lại biến mất.
Tôi lặng người.
Lần này, tôi không thở dài nữa. Chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Vì tôi biết... bạn ấy chưa từng quay lại.