Màn đêm đen kịt bao trùm lấy đỉnh Cô Phong, nơi Dạ Phàm đứng sừng sững, thân hình cao ngạo như một thanh kiếm sắc lạnh. Huyết Nguyệt treo lơ lửng trên bầu trời, nhuộm đỏ cả không gian, tạo nên một khung cảnh ma mị đến rợn người.
"Ha ha ha..." Dạ Phàm ngửa mặt lên trời, tiếng cười vang vọng khắp núi rừng, mang theo sự cuồng ngạo và khinh thường tột độ. "Thiên đạo bất công, chúng sinh ngu muội! Ta Dạ Phàm, kẻ mang trong mình Ma Đạo Chí Tôn, lại phải chết dưới tay lũ sâu kiến các ngươi!"
Xung quanh hắn, hàng trăm tu sĩ của các đại môn phái vây kín, ánh mắt căm hận và phẫn nộ. Họ vừa trải qua một trận chiến sinh tử, chỉ để đổi lấy cái chết của kẻ mà họ gọi là "Ma Đầu Dạ Phàm".
"Dạ Phàm, ngươi tội ác tày trời, hôm nay chính là ngày ngươi đền tội!" Một lão giả râu tóc bạc phơ, khí thế uy nghiêm, đứng đầu đám tu sĩ, lớn tiếng quát.
"Tội ác?" Dạ Phàm nhếch mép, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám người. "Kẻ mạnh là vua, kẻ yếu là cỏ rác. Đây là quy luật tồn tại của thế giới tu tiên. Ta chỉ là thuận theo lẽ tự nhiên mà thôi."
"Ngươi... ngươi vẫn ngoan cố!" Lão giả tức giận đến run người, phất tay ra lệnh: "Lên! Giết hắn!"
Trăm đạo kiếm quang, ngàn vạn pháp thuật đồng loạt ập đến, bao phủ lấy Dạ Phàm. Hắn không hề né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ, mặc cho những đòn tấn công như vũ bão giáng xuống thân thể.
"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ vạt áo đen tuyền của Dạ Phàm. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao găm, gằn giọng: "Các ngươi... đừng tưởng rằng đã thắng!"
Một luồng hắc khí bùng nổ từ cơ thể Dạ Phàm, bao trùm lấy hắn trong một màn sương đen dày đặc. Tiếng gào thét vang lên từ trong màn sương, khiến đám tu sĩ rùng mình kinh hãi.
"Không... không thể nào!" Lão giả kinh hãi hét lên, nhưng đã quá muộn.
"Ầm!"
Màn sương đen nổ tung, Dạ Phàm đứng sừng sững giữa không trung, toàn thân tỏa ra hắc khí ngút trời. Đôi mắt hắn đỏ rực như máu, mang theo sự tàn bạo và khát máu vô tận.
"Ta Dạ Phàm, hôm nay thề rằng, nếu không báo được mối thù này, thề không làm người!" Tiếng gầm thét của hắn vang vọng khắp núi rừng, chấn động cả bầu trời.
"Huyết Nguyệt Trùng Sinh Đại Pháp!" Dạ Phàm hét lớn, tay kết ấn pháp phức tạp. Huyết Nguyệt trên bầu trời rung chuyển, phát ra ánh sáng đỏ rực, chiếu thẳng xuống người hắn.
"Không... hắn muốn tự bạo!" Lão giả kinh hãi hét lên, vội vàng ra lệnh cho đám tu sĩ rút lui. Nhưng đã quá muộn.
"Ầm!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đỉnh Cô Phong rung chuyển dữ dội. Huyết Nguyệt tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ đỏ tươi, rơi xuống như mưa sao băng.
Dạ Phàm biến mất, chỉ để lại một hố sâu hun hút trên đỉnh núi, cùng với lời thề vang vọng trong không gian: "Ta sẽ trở lại!"
Trong một sơn động tối tăm, Dạ Phàm từ từ mở mắt. Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, sức lực cạn kiệt.
"Đây là đâu?" Hắn lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
"Ngươi đã sống lại." Một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối.
Dạ Phàm giật mình, vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.
"Ta là chủ nhân của nơi này." Giọng nói đáp lại. "Ta đã cứu ngươi, vì ngươi có giá trị lợi dụng."
"Giá trị lợi dụng?" Dạ Phàm nhếch mép. "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Giúp ta tìm một thứ." Giọng nói đáp. "Một thứ có thể thay đổi vận mệnh của ngươi, và của cả thế giới này."
"Thứ gì?" Dạ Phàm hỏi.
"Ngươi sẽ biết sau." Giọng nói nói. "Bây giờ, ngươi cần hồi phục sức lực. Ta đã chuẩn bị sẵn một ít linh dược cho ngươi."
Một luồng sáng xanh lục bay đến, đáp xuống tay Dạ Phàm. Hắn nhìn xuống, thấy một viên đan dược màu xanh ngọc bích, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đây là..." Dạ Phàm ngạc nhiên.
"Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan." Giọng nói đáp. "Nó sẽ giúp ngươi hồi phục hoàn toàn sức lực."
Dạ Phàm không chút do dự, nuốt viên đan dược vào bụng. Một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể hắn, xoa dịu những cơn đau nhức.
"Ngươi là ai?" Dạ Phàm hỏi lại. "Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Ngươi không cần biết ta là ai." Giọng nói đáp. "Chỉ cần biết rằng, chúng ta có cùng một mục tiêu."
"Mục tiêu gì?" Dạ Phàm hỏi.
"Thay đổi vận mệnh." Giọng nói đáp. "Và trả thù những kẻ đã hãm hại ngươi."
Dạ Phàm im lặng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
"Được." Hắn nói. "Ta sẽ giúp ngươi."
"Tốt." Giọng nói đáp. "Bây giờ, ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch vào ngày mai."
Bóng tối bao trùm lấy Dạ Phàm, hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn thấy mình đứng trên đỉnh cao của thế giới, giẫm đạp lên tất cả những kẻ đã từng khinh thường và hãm hại hắn.
"Ta sẽ trở lại." Hắn lẩm bẩm trong giấc mơ. "Và ta sẽ khiến tất cả các ngươi phải trả giá.