Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Không Thể Quay Đầu

Vampires
--
chs / week
--
NOT RATINGS
454
Views

Table of contents

VIEW MORE

Chapter 1 - Sự Sa Ngã

Tiếng bàn phím lách cách vang vọng khắp phòng trong công ty.

Hoàng nhìn lên đồng hồ treo tường của công ty: 5 giờ 55 phút. Nam thở dài, nhanh tay save file rồi tắt máy tính đi. Nhìn lại lên: 6 giờ. Hoàng cùng những người đồng nghiệp đứng lên, đã tới giờ tan làm. Trên đường rảo bước về nhà, mùa hè năm nay thật nóng, Hoàng ghé tiệm kem mua một cây vừa đi vừa ăn. Năm nay anh đã 40 rồi mà vẫn không một mảnh tình vắt vai, nguồn kiếm sống duy nhất chỉ có mỗi cái công việc nhân viên văn phòng và căn trọ cua anh. Anh là một người chủ trọ, dựa vào tiền lương và tiền của những người thuê trọ thì cũng đủ sống.

Anh vẫn rảo bước trên phố, nhìn mấy đứa nhỏ đang vui vẻ nô đùa trên vỉa hè, anh thấy lòng bùi ngùi xao xuyến. Nhớ hồi còn nhỏ anh và đám bạn đều vô lo vô nghĩ như vậy, toàn ham chơi đá banh, quần đùi, áo thun, chân trần chạy theo quả bóng lăn trên con đường làng, đến khi trời sập tối mới lấm lét về nhà, để rồi bị bố xách roi mây dạy dỗ một trận ra trò. Những kí ức như những đoạn phim tua ngược chạy trong đầu Hoàng. Về đến nhà trọ, anh thở dài, đưa chìa khóa mở cửa. Không thèm thay quần áo, anh vứt áo sơ mi qua một bên, đặt lưng xuống giường.

"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi" Hoàng thầm nghĩ, mắt díp lại, đang mơ màng thì chợt nghe thấy có tiếng động lạ. Nghe như kiểu tiếng rên rỉ, rồi dần thành tiếng khóc nức nở. Hoàng đưa gối bịt tai, nhưng không có tác dụng, tiếng phát ra từ phòng bên cạnh. Hoàng ngồi bật dậy, mặc áo vào, định bụng qua xem người kế bên phòng bị làm sao, có cần báo cảnh sát không. Anh đứng trước cửa, do dự một hồi. Người thuê trọ phòng này là Linh, cô ta ngày thường khá lầm lì và ít nói, có lẽ cô ta gặp chuyện gì chăng?

Chần chừ một hồi, Hoàng đưa tay gõ cửa. Có tiếng lục đục trong nhà, rồi tay nắm từ từ xoay, Linh mở cửa, hai ánh mắt chạm nhau, tôi hỏi:

-Tôi ở phòng bên cạnh, vừa nãy nghe thấy tiếng...?

-À, tiếng khóc ấy ạ? - Linh mỉm cười. - Xin lỗi, tôi đang xem phim thôi, không có gì đâu. Tôi sẽ vặn nhỏ tiếng lại, anh cứ đi ngủ đi.

À vậy à... - Tôi nhìn Linh, trong cô ấy không có vẻ gì là vừa khóc, và cô sống một mình. Hoàng thở dài:

-Được rồi, cô vặn nhỏ âm lượng giúp tôi nhé.

Cánh cửa khẽ khàng khép lại trước mặt anh. Hoàng đứng yên vài giây, cảm giác như có thứ gì đó nghèn nghẹn trong lòng. Một sự khó chịu thoáng qua mà anh không thể gọi tên. Nhưng rốt cuộc, anh chỉ lắc đầu, quay về phòng.

"Đúng là một cô gái kỳ lạ."

Trở về phòng, Hoàng mệt mỏi nằm xuống giường, cảm giác khó chịu vẫn còn đó, thế nhưng cơn mệt mỏi làm mắt anh díp lại, Hoàng từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Hoàng tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Hôm nay là thứ Bảy, đồng nghĩa với việc anh không phải vội vàng chạy đến công ty. Sau khi đánh răng, rửa mặt, Hoàng khoác lên mình bộ quần áo đơn giản rồi đi bộ ra tiệm xôi gần nhà trọ để ăn sáng. Đột nhiên điện thoại anh vang lên một tin nhắn, đó là từ Linh.

"Anh có rảnh không? Tôi mời anh cà phê."

"Quái lạ, sao cô ta lại có Facebook mình?" Hoàng thoáng do dự. Một cô gái mà anh hầu như chẳng nói chuyện bao giờ, bỗng nhiên lại chủ động mời đi cà phê? Tuy thấy hơi lạ, nhưng anh vẫn đi bộ tới quán cà phê cô nói. Vừa bước vào, ánh mắt anh quét qua một lượt rồi nhanh chóng nhận ra Linh đang ngồi ở chiếc bàn trong góc. Anh sải bước đến chỗ Linh rồi ngồi xuống đối diện cô.

-Anh uống gì? - Linh cười mỉm, khẽ nghiêng nhẹ mái tóc.

-Cà phê sữa đá. - Hoàng đáp lại, nở một nụ cười xã giao.

Nhấp một ngụm cà phê, Linh liếm nhẹ môi, đặt chiếc cốc xuống bàn, xoay nhẹ chiếc cốc trong lòng bàn tay, cô chậm rãi mở lời:

-Ở nhà anh hay làm gì vào những ngày như thế này?

-Ừm... Thường thì tôi sẽ dậy rồi đi ăn sáng, rồi-

-Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện giết người chưa? - Đột nhiên Linh thay đổi sắc mặt, giọng bắt đầu trầm xuống.

-Hửm? Chưa? - Cười khẩy, Hoàng hơi khó chịu trong lòng.

-Tôi thì có. Tôi thường hay giết người rồi phi tang xác ra bãi rác gần nhà trọ đấy. - Linh cười mỉm, nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

-Hẳn cô đang đùa. - Hoàng rít một hơi cốc cà phê sữa, thoắt cái còn nửa cốc.

-Anh không tin? - Linh móc từ trong túi xách ra chiếc điện thoại. Thao tác vài giây, mở video, rồi đưa trước mặt Hoàng. Trong video, một người đàn ông trần truồng bị nhét một miếng giẻ lau vào miệng, tay chân bị trói chặt trong bồn tắm. Một cô gái bước vào, tay cầm bật lửa và vài cây nến đỏ dài. Cô ta châm lửa, để sáp nến nóng chảy nhỏ giọt xuống khắp cơ thể người đàn ông - mắt, mũi, bụng, thậm chí cả vùng kín cũng không tha. Hắn quằn quại, đôi mắt trợn trừng, miệng phát ra những âm thanh gào thét bị chặn lại bởi miếng giẻ rách.

Hoàng nhìn kỹ. Người phụ nữ đó là Linh.

Cô ta chậm rãi rút ra một con dao rọc giấy, bắt đầu cứa mạnh bạo lên da thịt nạn nhân. Hắn giãy giụa điên cuồng, nhưng chẳng thể thoát được. Lưỡi dao cứ thế rạch từng đường sâu hoắm, máu túa ra loang lổ.

Rồi Linh rạch một nhát dứt khoát vào cổ hắn. Người đàn ông trợn mắt, cơ thể co giật vài giây, rồi bất động.

Hoàng ôm miệng, cố kìm lại cơn buồn nôn, trừng mắt, anh nhìn thẳng vào Linh. Linh cười nhẹ, như thể thứ mà cô vừa cho anh xem chỉ là một video bình thường.

-Sao thế? Nhìn anh có vẻ không ổn?

-Cô... Cô điên rồi! - Hoàng gào lên, tiếng hét của anh thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Linh không quan tâm, tiếp tục nói:

-Thế anh nghĩ mình tỉnh táo hơn tôi à?

-Tất nhiên rồi! Tôi... - Hoàng lớn tiếng chất vấn - Tại sao cô lại làm điều này? Chẳng phải quý trọng sự sống là điều tất yếu căn bản hay sao?!

-Vậy tôi hỏi ngược lại anh. - Linh cười nhạt, ghé sát mặt vào Hoàng - Tại sao chúng ta lại phải quý trọng sự sống?

Hoàng cứng họng, dù biết Linh sai, nhưng anh lại không biết phải phản bác thế nào. Anh im lặng nhìn Linh.

-Với cả, một kẻ sống lay lắt, ăn bám, vô dụng đối với xã hội thì dù có chết thì có sao?

-Dù vậy, giết người vẫn là sai trái!

-Thế à? - Linh cười nhạt. - Vậy anh có dám thử không?

Hoàng đứng bật dậy, những cốc cà phê uống dở bị hất đổ, văng tung tóe ra sàn. Anh bỏ đi trong ánh mắt ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì của mọi người xung quanh.

Bước ra khỏi quán, trong tâm trí anh, những lời nói của Linh vẫn không ngừng văng vẳng. Anh không phải kẻ giết người, nhưng những gì cô ta nói khiến anh không thể không suy nghĩ. Câu hỏi "Tại sao phải quý trọng sự sống?" cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như một tiếng vang dội không thể xóa bỏ.

Đi dọc con phố, Hoàng không thể dứt khỏi suy nghĩ về sự sống và cái chết. Linh không phải là người bình thường, nhưng những lời cô ta nói lại khiến anh cảm thấy bất an. Anh không muốn mình giống như cô ta, nhưng sao vẫn có cái gì đó trong lời cô ta khiến anh phải băn khoăn?

Về đến nhà, anh không thể bình tĩnh. Anh lao vào phòng, khóa trái cửa lại, rồi đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng suy nghĩ cứ cuộn xoáy trong đầu anh. Linh... Cô ta có cái gì đó khác biệt, và càng nghĩ, anh càng không thể dứt ra khỏi cảm giác lạ lùng đó.

Hoàng ngồi trên giường một lúc lâu, tâm trí không thể dứt khỏi những lời của Linh. Dường như chúng cứ quẩn quanh trong đầu anh, không thể tìm được lối thoát. Anh mở điện thoại lên, vô thức lướt qua màn hình. Ngón tay anh lướt qua những trang web quen thuộc, rồi dừng lại trước một trang bán đồ điện tử.

"Camera ẩn siêu nhỏ - Bảo mật tuyệt đối" là dòng chữ nổi bật trên trang mua sắm. Hoàng chẳng suy nghĩ nhiều, mắt anh đột nhiên dán chặt vào các mô tả về camera ẩn, một loại thiết bị có thể gắn vào những vật dụng thông thường như đèn, kính mắt, thậm chí cả bút. Những lời của Linh lại vang vọng trong đầu anh: "Tại sao chúng ta lại phải quý trọng sự sống?"

Chẳng hiểu sao, Hoàng thấy một sự thôi thúc lạ lùng. Anh ngẩn người nhìn vào màn hình, rồi dần dần, anh lại ngón tay lướt qua các sản phẩm camera, thêm vài giây suy nghĩ rồi bấm vào một trong những mẫu có giá hợp lý.

Anh chọn mua hàng chục chiếc camera ẩn, quyết định nhanh chóng như thể một phản xạ tự nhiên, không cần phải cân nhắc. Mỗi chiếc có thể lắp vào những vị trí dễ dàng mà không bị phát hiện, rất tiện lợi cho việc "theo dõi" mọi thứ mà anh muốn biết. Anh chẳng hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng có một phần trong anh, có lẽ là sự tò mò, muốn thử xem những gì Linh nói có thật sự đúng không.