Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Tái Sinh Thành Người Hầu Của Kẻ Thù

Dezoo
--
chs / week
--
NOT RATINGS
301
Views

Table of contents

Latest Update1
Ahh...8 days ago
VIEW MORE

Chapter 1 - Ahh...

BOOM!

Một tiếng nổ lớn phát ra từ lâu đài gần đó.

"Mau hộ tống đức vua ra ngoài!!" – Một người vệ sĩ hét lớn.

Bên ngoài lâu đài, hằng hằng sa số pháp sư bay lơ lửng trên bầu trời, bao quanh lâu đài, trước mặt họ là một kết giới pháp thuật, cứ mỗi nhịp tích tắc vang lên, một mặt trời nhỏ lại bùng nổ bắn ra từ kết giới hướng vào lâu đài.

Nhưng người bên trong lâu đài cũng đã lấy lại sự kiểm soát, họ quyết định phản công.

Vô số kỵ sĩ khoác giáp sắt, đôi cánh trắng vươn rộng sau lưng, như những thiên thần báo thù giáng xuống từ bầu trời. Từng lưỡi kiếm lóe sáng trong ánh lửa cháy rực, họ lao ra khỏi cửa sổ vỡ vụn và những lỗ hổng trên tường thành, nhắm thẳng vào đám pháp sư đang vận chú bên dưới.

Nhưng trước khi họ kịp áp sát, những cái bóng đen xé toạc không khí. Kỵ sĩ khoác giáp đen, kiếm trong tay vẽ thành những vòng cung sắc lạnh, chắn ngay trước mặt những kẻ xâm nhập. Tiếng kim loại va chạm vang lên như những tiếng chuông tử thần.

"Bình tĩnh nào, các chú." Một kỵ sĩ áo đen cười nhạt, lưỡi kiếm trong tay gạt phăng đòn chém vừa giáng xuống. "Muốn chạm vào lớp tấn công pháp thuật của bọn ta? Thì trước hết, hãy bước qua xác của ta đã."

Gió rít lên, bụi mù phủ kín chiến trường. Những đôi cánh trắng và bóng giáp đen đan xen vào nhau trong cơn bão thép, mỗi nhát chém đều mang theo sát khí chết người. Cuộc đối đầu giữa thiên sứ và tử thần chính thức bắt đầu.

Vô số kỵ sĩ khoác giáp sắt, đôi cánh trắng vươn rộng sau lưng, như những thiên thần báo thù giáng xuống từ bầu trời. Từng lưỡi kiếm lóe sáng trong ánh lửa cháy rực, họ lao ra khỏi cửa sổ vỡ vụn và những lỗ hổng trên tường thành, nhắm thẳng vào đám pháp sư đang vận chú bên dưới.

Nhưng trước khi họ kịp áp sát, những cái bóng đen xé toạc không khí. Kỵ sĩ khoác giáp đen, kiếm trong tay vẽ thành những vòng cung sắc lạnh, chắn ngay trước mặt những kẻ xâm nhập. Tiếng kim loại va chạm vang lên như những tiếng chuông tử thần.

"Bình tĩnh nào, các chú." Một kỵ sĩ áo đen cười nhạt, lưỡi kiếm trong tay gạt phăng đòn chém vừa giáng xuống. "Muốn chạm vào lớp tấn công pháp thuật của bọn ta? Thì trước hết, hãy bước qua xác của ta đã."

Gió rít lên, bụi mù phủ kín chiến trường. Những đôi cánh trắng và bóng giáp đen đan xen vào nhau trong cơn bão thép, mỗi nhát chém đều mang theo sát khí chết người. Cuộc đối đầu giữa thiên sứ và tử thần chính thức bắt đầu.

Ở trung tâm của cơn bão ấy, hai kỵ sĩ đối diện nhau.

Một người trong bộ giáp trắng, đôi cánh vươn rộng, thanh kiếm trên tay lấp lánh như ánh sáng ban mai. Người còn lại khoác giáp đen tuyền, hơi thở tựa màn đêm, thanh trường kiếm trong tay như nuốt trọn ánh sáng xung quanh.

"Ta và ngươi, vốn là nước sông không phạm nước giếng, quá khứ cũng không có thù hận. Vậy cớ sao các ngươi, những tử thần, lại tấn công lâu đài của ta?" Kỵ sĩ áo trắng lên tiếng, giọng nói vững vàng, ánh mắt kiên định.

Bên dưới bầu trời rực cháy, kỵ sĩ áo đen chỉ cười khẽ, lưỡi kiếm trong tay hắn khẽ nâng lên.

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có quyền hỏi sao?"

Một làn gió lạnh buốt quét qua, làm cờ hiệu trên các tháp canh rách toạc.

"Ngươi tưởng mình là kẻ nắm quyền sao?" Hắn tiếp tục, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng mỗi từ thốt ra đều như kim châm vào lòng người. "Đây không phải là cuộc chiến của riêng ngươi hay của ta. Kẻ ra lệnh... không phải chúng ta."

Kỵ sĩ áo trắng khẽ nheo mắt, đôi cánh sau lưng hơi động, nhưng hắn không nói gì.

"Lâu đài này, vương triều của ngươi, ngay cả số phận của ngươi cũng đã nằm trong tay kẻ khác rồi." Kỵ sĩ áo đen cười nhạt. "Ngươi có thể chống cự, nhưng điều đó chỉ làm chậm lại cái kết đã được định sẵn."

Từ xa, một tiếng sấm nổ vang, hòa lẫn với tiếng phép thuật va chạm. Trận chiến vẫn đang diễn ra ác liệt, nhưng những kẻ nắm quyền sinh sát thực sự vẫn chưa xuất hiện.

"TẤT CẢ DỪNG LẠI! HOÀNG TỬ VẪN CÒN Ở TRONG, LŨ NGU NGỐC NÀY!!!"

Tiếng gầm giận dữ của vị vua xuyên qua trận chiến, mạnh mẽ đến mức át cả tiếng thép va chạm, tiếng phép thuật gầm rú và tiếng những bức tường đổ sập. Nhưng lời của ngài không thể kìm hãm những kỵ sĩ áo đen, những kẻ vẫn đang lao về phía tòa tháp cao nhất của lâu đài.

ẦM!

Cánh cửa đá nặng nề vỡ tung thành từng mảnh, hất tung bụi đá và những mảnh vụn ra khắp căn phòng. Giữa đống đổ nát, ánh sáng nhợt nhạt của phép thuật vẫn lập lòe, phản chiếu lên mái tóc bạch kim của thiếu niên quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo.

Cậu chính là Hoàng tử.

Tấm áo choàng trắng tinh của cậu đã rách nát, vết máu loang lổ dọc theo cánh tay và bờ vai gầy. Mắt cậu lờ đờ, hơi thở yếu ớt, nhưng xung quanh cơ thể gầy gò ấy, từng đường phù văn cổ xưa đang dần phát sáng. Ma lực trong không khí xoáy vào nhau, vặn vẹo trong cơn cuồng loạn, tạo thành một vòng tròn triệu hồi phức tạp ngay dưới chân cậu.

Và rồi, một bóng đen xuất hiện.

Từ trong làn bụi mịt mù, một kỵ sĩ khoác giáp đen bước ra, đôi mắt ẩn sau lớp mũ trụ tối tăm như vực sâu vô tận. Lưỡi kiếm trong tay hắn rực lên ánh sáng tà dị của hắc khí, những gợn sóng ma lực lan ra, khiến không gian xung quanh méo mó như một cơn ác mộng đang dần nuốt chửng thực tại.

Hắn tiến từng bước về phía Hoàng tử, chậm rãi, nhưng không hề có sự do dự.

"Dừng lại!!" Vị vua hét lên, thanh âm nặng trĩu sự tuyệt vọng, vang vọng từ bên ngoài tòa tháp.

Nhưng kỵ sĩ áo đen không hề dừng lại.

Hắn đứng trước mặt Hoàng tử, ngước nhìn những đường phù văn rực sáng dưới chân cậu, rồi khẽ nghiêng đầu.

"Chúng ta không được đắc tội với nó." Giọng hắn trầm thấp, không có chút dao động. "Chính vì thế… hắn phải chết."

Không có thêm một lời giải thích, không có một giây chần chừ.

Lưỡi kiếm đen tuyền vung lên, chém xuống với sức nặng của một định mệnh không thể tránh khỏi.