Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Ánh Sáng Cuối Trên Bầu Trời Máu

🇻🇳DraculaVN93
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
3.7k
Views
Synopsis
“Last Light in the Red Sky” – Một bản giao hưởng của máu, bóng tối và hy vọng. Khi thế giới chìm trong bóng tối, Vampire trở thành những kẻ thống trị tuyệt đối. Con người chỉ còn là những túi máu, nô lệ sống trong tuyệt vọng. Nhưng giữa bầu trời đỏ rực như máu, một tia sáng cuối cùng vẫn le lói… Mặt trời biến mất. Lý do là gì? Bí ẩn nằm ở đâu? Đây không chỉ là một câu chuyện về sự sinh tồn mà còn là hành trình khám phá bản ngã, những trận chiến đỉnh cao đầy mãn nhãn và những cú twist chấn động giữa quá khứ và hiện tại. Không chỉ nhân vật chính mà cả phản diện, đồng minh hay kẻ qua đường – tất cả đều mang trong mình câu chuyện riêng, tạo nên một thế giới hậu tận thế tàn khốc nhưng đầy cuốn hút. Nếu bạn tìm kiếm một bộ tiểu thuyết với combat đỉnh cao, cốt truyện nhiều bất ngờ và chiều sâu nhân vật ấn tượng, “Last Light in the Red Sky” chính là tác phẩm dành cho bạn. Novel này có đăng thêm tại nền vtruyen . cám ơn độc giả !!
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1:Tận Thế Và Ông già kì lạ

(Giọng người dẫn chuyện)

Tiếng gió rít gào trong không trung, mang theo hơi lạnh của sự tuyệt vọng. Bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, thi thoảng lại bị xé toạc bởi những vệt sét đỏ như những vết nứt trên tấm màn địa ngục.

Tận Thế… không giống như tất cả những gì bạn từng tưởng tượng. Mà là sự tàn lụi chậm rãi, ngột ngạt… như thể thế giới này đang bị bóp nghẹt đến hơi thở cuối cùng.

Một tiếng ho khan vang lên giữa con đường phủ đầy bụi tro.

Ông lão lê từng bước trên mặt đất khô cằn. Khuôn mặt từng trải, đôi mắt sắc lạnh nhưng vô hồn. Tấm áo rách nát bám đầy bụi đất, mái tóc và bộ râu bạc trắng rối bời. Lưng ông còng xuống bởi thứ gì đó đang vác trên vai—một vật dài được bọc kín trong vải, trông giống như một cây gậy lớn.

Xung quanh ông, dấu tích của chiến tranh và cái chết hiện hữu khắp nơi. Những bộ xương cháy đen nằm lẫn trong đống đổ nát. Những cánh đồng hoang tàn, không một ngọn cỏ. Mặt đất nứt toác, như thể đã từ lâu không còn nhận được hơi ấm của mặt trời.

Ở phía xa, một thành trì khổng lồ hiện ra. Những bức tường thành cao ngất, vững chãi, nhưng ảm đạm và cô độc giữa thế giới đang hấp hối.

Ông lão chậm rãi bước vào, hòa vào dòng người tị nạn đông đúc. Những tiếng thì thầm, những lời cầu nguyện, những tiếng nức nở vang lên từ bốn phía.

"Chúng ta rồi sẽ chết hết…"

"Hết rồi… liệu nơi này có an toàn không?"

"Chúng ở khắp nơi…"

"Con trai tôi… xin ai đó, cứu lấy nó…"

"Chúa ơi… cứu rỗi chúng con…"

"Chúng sẽ đến đây sớm thôi…"

Những con người khốn khổ, bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt đến mức không còn dám hy vọng. Họ co cụm lại với nhau, ánh mắt hoang mang nhìn về tương lai vô định.

Giữa đám đông, ông lão vẫn im lặng, ôm chặt thứ vũ khí bí ẩn của mình. Không cầu nguyện, không sợ hãi, chỉ lặng lẽ chờ đợi… như một người lữ hành đã quá quen thuộc với viễn cảnh diệt vong.

Bất chợt, một tiếng tù và vang lên.

Không khí như đông cứng lại.

Trên tường thành, một người đàn ông mặc giáp bước lên. Giọng ông vang vọng, mạnh mẽ:

"Nơi này là một trong những thành trì vững chắc cuối cùng của nhân loại. Nếu nó sụp đổ, sẽ chẳng còn nơi nào để quay về. Vì thế… chúng tôi không chiến đấu vì các bạn—mà là vì sự tồn vong của loài người!

"Hãy đứng dậy, nếu các bạn còn có thể cầm vũ khí! Nếu không, hãy cầu nguyện… và chờ đợi số phận của mình!"

"…Amen!"

Lời hô vang dội cả bầu trời. Nhưng liệu nó có thể xua tan được nỗi tuyệt vọng đã ăn sâu vào tâm trí những con người nơi đây?

Ông lão vẫn lặng thinh.

Chờ đợi.

Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua… báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.

Tiếng gió lạnh buốt lướt qua, len lỏi vào từng kẽ nứt của bức tường thành sừng sững. Những con người tị nạn cuộn mình trong những lớp áo mỏng manh, ánh mắt họ thất thần, tuyệt vọng.

Bỗng, một giọng nói nhỏ vang lên ngay bên tai ông lão.

"Ông ơi…"

Ông giật mình, khẽ quay lại.

Trước mặt ông là một bé gái, chừng tám tuổi. Đôi mắt to tròn của con bé ánh lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn le lói chút hy vọng mong manh. Nhưng ông chỉ lặng lẽ cúi đầu, không đáp lại.

"Cha mẹ cháu hứa sẽ quay lại đón cháu… Họ sẽ quay lại, đúng không ông? Cháu… cháu rất sợ…"

Giọng con bé run rẩy. Nó siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé vào vạt áo mình, như thể đang cố nắm giữ chút hơi ấm còn sót lại trong thế giới lạnh lẽo này.

Ông lão nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, bàn tay nhăn nheo vô thức siết mạnh lấy cây gậy bọc kín trong lớp vải. Một khoảnh khắc… chỉ một khoảnh khắc, đôi môi ông mấp máy như muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng, ông vẫn giữ im lặng.

"Cháu nghe nói… Giáo Hoàng là người xấu, có đúng không ông?"

Giọng con bé nhỏ dần, như thể sợ rằng nếu nói quá to, sự thật sẽ trở thành cơn ác mộng đáng sợ hơn.

"Chứ còn gì nữa! Tên khốn nạn đó chính là kẻ đã tạo ra tận thế! Hắn vô nhân tính, thậm chí còn giết cả con gái mình!"

Một người phụ nữ trung niên tức giận lên tiếng, giọng bà ta đầy cay đắng và căm hận.

Ông lão thoáng khựng lại. Đôi mắt già nua lặng đi trong thoáng chốc, nhưng vẫn không nói một lời.

Bất chợt…

"TÙ VÀ!!"

Tiếng còi tù và chói tai xé toạc bầu không khí chết chóc.

Một giọng hét vang lên từ phía cổng thành.

"CHÚNG ĐÃ ĐẾN!!! TẤT CẢ CHUẨN BỊ!!!"

Tim mọi người như thắt lại. Những đôi mắt tràn ngập sợ hãi hướng về phía xa.

Tận thế…

Thứ mà họ vẫn luôn trốn chạy… đã đến tận cửa.

Bầu trời đỏ thẫm, như một vết thương rỉ máu, bị xé đôi bởi một tia sét đỏ rực. Cơn gió bỗng trở nên nặng nề, mùi tanh của máu dần len lỏi trong không khí.

"Chúng tới rồi sao…?"

"Chết chắc rồi…"

"Xin Chúa cứu rỗi linh hồn chúng con…"

"Đây là dấu chấm hết… phải không?"

"Không, không thể nào… tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt…"

Sự hỗn loạn bắt đầu lan ra như một cơn sốt. Một vài người quỳ xuống, thì thầm cầu nguyện. Một số khác ôm lấy nhau, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ở phía xa…

Một đoàn quân đang tiến đến.

Trong bóng tối, ban đầu họ trông có vẻ giống con người… nhưng không, có gì đó sai sai…

Làn da trắng nhợt nhạt, khuôn mặt sắc lạnh vô cảm. Đôi mắt phát sáng đỏ rực như những viên ngọc máu. Và khi họ nhe răng cười, những chiếc răng nanh dài lấp lánh trong ánh chớp đỏ của bầu trời.

"VAMPIREEEEEE!!"

Những kẻ bất tử.

Những kẻ đã đẩy thế giới này xuống địa ngục

Chúng chính là tận thế.

Và… tại sao bầu trời lại đỏ như máu?

Trong khi sự hoảng loạn lan tràn khắp nơi, ông lão vẫn ngồi đó, co ro trong một góc tối, ánh mắt lặng lẽ hướng lên bầu trời đỏ như máu. Trong đôi mắt già nua ấy không có sợ hãi, cũng không có hy vọng—chỉ có sự trống rỗng, như thể ông đã chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần để còn cảm thấy điều gì.

Những người già yếu, phụ nữ và trẻ em được lính gác vội vã dẫn xuống hầm trú ẩn. Những cánh cửa thép nặng nề đóng sập lại, cách ly họ khỏi sự kinh hoàng sắp diễn ra trên mặt đất.

Cuộc chiến bắt đầu.

Và như một lẽ tất yếu—máu sẽ đổ.

Trên tường thành, binh lính siết chặt vũ khí. Những lưỡi kiếm bạc sáng loáng lóe lên trong ánh chớp đỏ, những cây thương phản chiếu ánh lửa chiến tranh. Pháp sư đứng thành hàng, đôi môi họ lầm rầm niệm chú, ánh ma pháp lóe lên trên đầu gậy trượng. Mục sư giơ cao thánh tích, những vòng sáng thần thánh bao phủ chiến binh, củng cố giáp trụ, vũ khí, và cả lòng can đảm của họ.

"Vững vàng lên, các chiến binh! Chúa ở bên các bạn!"

Lời hô vang vọng khắp chiến trường.

Bỗng, tiếng gầm rợn người vang lên từ phía xa.

"BỌN CHÚNG ĐANG XÔNG ĐẾN!!!"

Và rồi, chúng xuất hiện.

Đoàn quân Vampire.

Những cặp mắt đỏ rực như những viên than hồng lập lòe trong màn đêm. Chúng di chuyển như những bóng ma, lướt đi với tốc độ kinh hoàng. Lũ Vampire cấp Lính—những kẻ thấp kém nhất trong đế chế bất tử—nhưng ngay cả chúng cũng là cơn ác mộng của con người. Khát máu, hoang dại, và đông đến mức không đếm xuể.

Chúng lao đến như một cơn sóng thần đen tối.

"CUNG THỦ! SẴN SÀNG!!!"

Những dãy cung thủ trên tường thành đồng loạt giương cung. Những mũi tên bạc sắc bén hướng thẳng lên bầu trời đỏ như máu.

"BẮN!!!"

Mưa tên trút xuống.

Những tiếng rít vang lên khi hàng trăm, hàng nghìn mũi tên bạc xé gió lao xuống đội quân ma quái. Vampire cấp thấp không thể chống lại bạc—những kẻ xấu số trúng tên ngay lập tức co giật, cơ thể chúng bốc cháy rồi tan rã thành tro bụi. Nhưng phần lớn bọn chúng không hề chậm lại, thậm chí còn dùng xác đồng loại làm lá chắn.

Chúng lao tới, trèo lên tường thành như một bầy kiến.

Những bộ móng vuốt sắc nhọn cào xé mặt đá, những hàm răng nanh nhễ nhại máu há rộng, những tiếng rít đầy thú tính vang lên khắp nơi.

Tường thành, nơi tưởng chừng là pháo đài bất khả xâm phạm, đang bị bao phủ bởi một cơn lũ bất tử.