Giữa chiến trường Moscow ngày 7 tháng 1 năm 1942, Một cô gái nhỏ bé chỉ (chỉ cao 1,47 m và 15 tuổi nếu có thắc mắc) có mái tóc vàng dài như những cánh đồng lúa thiết tha, với đôi mắt màu xanh như những con sóng cuộn cuộn, trong thật quyến rũ và dễ thương dưới bộ đồng phục của Hồng quân Liên Xô, cô ấy trông thật lộng lẫy giữa cuộc chiến này, khiến những người lính đang nấp trong những tòa nhà đổ nát ngoại ô Moscow phải ngước nhìn, cô ấy xinh đẹp tựa như một thiên thần của Hồng quân Liên Xô vĩ đại, của đất mẹ Nga vĩ đại.
Giọng nói cô ấy vang lên nhẹ nhàng và ngọt ngào tựa như thiên thần, vang khắp chiến trường, 1 giọng nói đầy đáng yêu nhưng cũng không yếu đuối mà như 1 người lính sẵn sàng đứng lên bảo vệ đất mẹ Nga vĩ đại, bảo vệ Moscow vĩ đại, đạp đổ ý chí xâm lược của người Đức, giọng nói của thiên thần ấy như tiếp thêm sức mạnh cho Hồng quân Liên Xô vĩ đại, biết thêm sức mạnh cho những người lính yếu đuối và mệt mỏi, tiếp thêm sức mạnh cho những người lính không biết mình có thể quay lại hay không.
Alice: đừng lên đi... Các người định để lũ đức đó tiến vào Moscow... Giết hại gia đình của mấy người... Đồng bào của mấy người... Nghiền nát lòng từ tôn của Đất mẹ vĩ đại sao...
Cô ấy vừa nói vừa khóc, nước mắt của cô ấy tựa như những viên pha lê, dòng nước mắt đó chảy xuống , từ từ rơi xuống mặt đất khô cằn và lạnh lẽo, những tiếng súng vẫn nổ đằng xa, những người lính hồng quân Liên Xô cúi mặt xuống cúng âm thầm khóc, quân đội Liên Xô lúc này cứ như những con kiến nhỏ bé giữa cuộc chiến với những con voi khổng lồ, bất lực và yếu đuối...
Những chiếc T 34 màu xanh của Hồng quân Liên Xô trong tay họ yêu đuối và mỏng manh đến thảm hại trước những con hổ sắc Tiger I của quân đội Đức Quốc xã, chúng như những con hổ khổng lồ nghiền nát đàn heo nhỏ bé, cứ như Hồng quân Liên Xô không thể làm được gì ngoài thất bại vậy, nhưng những người lính cuối cùng vẫn đúng lên, trên tay là khẩu Mosin Nagant, PPSh 4 hoặc thậm chí là cả k 98 lấy được từ sát của những tên lính Đức Quốc xã, dù mỗi người lính đều có điều ước mơ Không ai muốn chết nhưng họ biết đây là cơ hội duy nhất của họ để bảo vệ đất mẹ vĩ Đại Bảo vệ nước Nga vĩ đại, đây là cơ hội duy nhất của họ.
Họ đi qua những con phố đổ nát của liên bang Xô Viết vĩ đại, những cái xác vô hồn của những người lính của hai bên, những bộ phận Đứt lìa, những cơ thể lòi cả lòng ra ngoài, nhiều người dân vô tội bị giết hại... Những người sống sót đang cố bỏ chạy, trẻ em thì khóc than... Nhưng có một số người sẵn sàng cầm súng lên để bảo vệ tổ quốc của họ, bảo vệ đất mẹ của họ. Hồng quân Liên Xô những người vĩ đại sẽ mãi mãi... Không bao giờ lùi bước... Vì đất mẹ kính yêu...
Bước chân của những người lính yếu đối với, nhưng họ kiên định bước về phía chiến trường... Càng ngày xác chết càng nhiều, những tòa nhà đổ sập khắp nơi, lá cờ của Đức và Liên Xô nằm đầy trên đất, lớp tuyết trắng bao phủ khắp nơi, đột nhiên một tiếng súng nổ ra lấp đi sự im lặng đến đáng sợ của chiến tranh, nhưng một người lính liên xô ngã xuống máu chảy đầm đìa, phía bên kia là một tên đức cầm súng, nước mắt của anh ta chảy xuống nhưng anh ta không được phép lùi lại vì đây là nhiệm vụ, tất cả cũng chỉ phục vụ cho lợi ích của những người đứng đầu.
Nhưng rồi... Một viên đạn nữa lại nổi ra... Cơ thể của người lính Đức nó nằm xuống... Những người lính liên xô buộc phải giết chết anh đấy... Vì anh ấy là kẻ địch, có một số người lớn ôm đầu quay đi tự hỏi tại sao, Tại sao cuộc chiến lại lược xảy ra. Có những người khóc nức nở. Nhưng rồi một thông báo vẫn vang lên báo hiệu cho những chiếc T 34 đi sau lực lượng trinh sát... Con đường này an toàn... Rồi họ tiếp tục bước đi.
Bên trong lòng Alice thì đang lưu động người những suy nghĩ như: Tại sao chiến tranh lại xảy ra, Tại sao... Tại sao vậy... Lý do cho mọi việc là gì... Tại sao con người là cứ giết chóc lẫn nhau... Tại sao vì lợi ích mà bản chất con người đã biến chất thế này, những người lính vẫn cứ vô cảm bước lên chiến trường đầy tàn khốc, Tại sao, Tại sao cuộc chiến này lại xảy ra. Nước mắt trên má Cô ấy đã Đông Thành băng giữa những cơn mưa tuyết, chiến tranh vẫn cứ tiếp tục.
Tiếng xé gió của những chiếc Bf 109 của quân đội Đức Quốc xã vẫn trên bầu trời, cứ như tử thần đang trêu đùa cuộc sống của những người lính phía dưới, họ yếu đuối nhưng lũ ác quỷ đó.. không tha cho bất cứ ai kể cả người già và trẻ em, chồng cứ như những con quỷ khát máu sẵn sàng cho những cơn mưa đạn lao xuống những người lính Hồng quân Liên Xô mệt mỏi và yếu đuối, vì chiến tranh là nơi kẻ mạnh sống sót không dành cho kẻ yếu, cũng không dành cho những kẻ chỉ biết chạy.
Nhưng sự tuyệt vọng đột nhiên bao trùm lấy những người lính của Hồng quân Liên Xô, phía trước họ là năm con hổ Tiger I màu đen, chúng nả những viên đạn pháo vào hồng quân liên xô, Alice, cô ấy bất lực nấp sang một tòa nhà đổ nát gần đó như những người đồng đội của mình bị thổi bay mà không thể làm gì được, rồi những chiếc Tiger đó leo lên như những con mãnh thú nghiền nát những chiếc xe tăng T 34 đằng sau lưng cô, rồi những tên Quốc xã cứ thế tiến bước, đột nhiên cô ấy siết chặt khẩu PPSh 4 trong tay mình mà bắn hết cả băn đạn vào lũ quốc xã đó trước khi bị bắt lại, những tên đức như những con ác quỷ mạnh mẽ không cho cô có quyền phản kháng.. cô bị chúng dùng báng súng đập ngất đi, cơ thể cô ấy đuối dưới sức mạnh của lũ phát xít.
Trong con hôn mê không biết đã trải qua bao lâu đột nhiên một xô nước lạnh tát Thẳng vào mặt cô không thương tiếc gì, trước mặt cô là 1 tên chỉ huy đức có mái tóc nâu 2 mái và đôi mắt nâu nhưng đầy nguy hiểm như những vũ trụ xâu thẳm, anh ấy trông thật lạnh lùng và tàn nhẫn (nếu có thắc mắc thì ổng cao 1,9 m, 22 tuổi), anh ta lạnh lùng rút ra 1 con dao.
Heinrich: một là mày nói vị trí của lũ chó chết khác của chúng mày, 2 là trên mặt của mày có vài vết sẹo đó con đ* Nga...
Rồi anh ta nắm lấy mái tóc vàng của cô... Không chúc khoan hồng... Lưỡi dao của ta áp vào mặt cô vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm...