Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Bóng Hình Lúc 3h15

🇻🇳HPL1902
--
chs / week
--
NOT RATINGS
138
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1:Cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Chương 1: Cuộc Gặp Đầu Tiên

Trời mưa tầm tã,tiếng xe cộ đi lại không dứt giữa cái tiết trời tháng 9 của Sài Gòn này.. Mưa như trút nước. Thành phố dần nhòa đi trong màn nước xám xịt, những ánh đèn đường nhấp nháy như muốn tắt. Đông co ro trong chiếc áo khoác mỏng, đạp xe chậm rãi về phòng trọ sau ca làm thêm ở quán cà phê. Đường trơn, bánh xe nghiêng ngả theo từng vũng nước đọng.

RẦM!

Đông không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Cậu chỉ nhớ cảm giác cơ thể bị hất văng, đầu đập mạnh xuống mặt đường lạnh ngắt. Mắt cậu mở lờ đờ ý thức bắt đầu bị nhấm chìm trong vực thẳm vô vọng, tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi nhấp nháy, cậu dần mất ý thức và chìm dần vào bóng tối.

 

Đông tỉnh dậy trong bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn trắng nhức mắt hắt lên trần nhà loang lổ những vết ố vàng. Đầu cậu đau nhói, cánh tay băng kín và chân bị bó nẹp.

Cậu cố nhấc người dậy, nhưng toàn thân như bị đè nặng. Lúc ấy, cậu cảm nhận rất rõ — có thứ gì đó...đang nhìn mình.

Bên kia phòng bệnh, sát cửa sổ, một người đàn ông đứng lặng lẽ. Anh mặc áo blouse trắng, dáng người cao và thẳng tắp. Khuôn mặt anh sắc nét nhưng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu như đáy biển, nhìn Đông không chớp.

Đông (giọng khàn đặc): A... anh là ai?

Người đàn ông không trả lời, chỉ lặng thinh đứng đó.

Đông: Là... bác sĩ à?

Anh ta vẫn im lặng. Nhưng một lúc sau, khi cậu cố gắng nhắm mắt ngủ lại, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ tiến lại gần.

Bs Tùng (giọng trầm thấp): Cậu.... Hmm? Có vẻ như cậu nhìn thấy tôi nhỉ?

Đông mở bừng mắt, mồ hôi túa ra dù trong phòng lạnh ngắt. Cậu không biết vì sao mình cảm thấy sợ, nhưng trái tim đập thình thịch từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đông (giọng run run): Anh... anh hỏi vậy là có ý gì???

Người đàn ông khẽ nhếch môi cười — một nụ cười buồn bã và lạnh lẽo.

Tùng:...Chắc hẳn cậu phải nhận ra chứ nhỉ.....

Đông: ...

Tùng: Đừng sợ. Tôi không có ý làm hại cậu đâu.

Đông: Vậy... vậy tại sao anh lại ở đây?

Bs Tùng: Vì tôi đã sớm bị mắc kẹt ở đây.

Đông cứng đờ người, mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt. Rõ ràng anh ta trông rất thật, rất sống động — nhưng không khí xung quanh anh lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.

(lắp bắp): T-tại sao anh lại.... ?

Bs Tùng: Đ.. Đ. â.m....

Anh nói ngắn gọn như vậy rồi quay người bước ra khỏi phòng. Nhưng điều kỳ lạ là cánh cửa không hề mở — anh đi xuyên qua nó, như chưa từng thật sự tồn tại.

Đông thở dốc, tim đập rộn ràng không kiểm soát. Cậu siết chặt tấm chăn, đầu óc quay cuồng với vô vàn câu hỏi. Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn là:

Rốt cuộc... Gã dị hợm đó là ai chứ?....

Đông vò đầu bứt tóc...đồng hồ điểm đúng 3h15 phút sáng. Tiết trời bên ngoài vẫn mưa rơi lách tách không ngừng. Khung cảnh thành phố hoa lệ lại khiến người khác buồn lòng

Đông: Thành phố Hồ Chí Minh... Về đêm.. Đúng là mang lại cho con người ta cảm giác khó tả...1 đứa thấp bé như mình.. Liệu có thể có vị trí đứng trong đó không?....

Đông chỉ lắc đầu nằm xuống định đắp chăn ngủ tiếp thì 1 tin nhắn từ má dưới quê

Má: ráng ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe.. Ít hôm nữa hết tang ông nội mày má sẽ lên thăm mày.. À nhớ đeo dây hộ mệnh..tao nói rồi đó đừng có cãi tao

Đông (nhắn lại) : con biết rồi à má..thôi con đi ngủ đây.. Gửi lời hỏi thăm của con đến mọi người ạ!

Nói rồi Đông cúp máy hạ điện thoại xuống.. Gió ngoài thổi vào mát lạnh làm rung chuyển căn phòng vắng. 1 bóng người lờ mờ ngoài hành lang

"Heh....cậu không thoát khỏi tôi đâu~"