Phòng bệnh tư.
Một nơi mà không ai muốn tiếp cận vì nhiều lý do, nhưng một khi đã vào nơi đây, hầu hết đều gặp phải vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe, một thiếu niên đang ngồi trên giường bệnh, mặc bộ quần áo bệnh nhân của bệnh viện, trên miệng thì nhai một miếng táo.
Cha cậu tuổi trung niên, mặc một bộ vest tối màu, tựa vào cửa sổ, nhìn về phía xa mà hút một điếu thuốc.
Chị gái cậu năm nay vừa 18, độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ đang giúp đỡ cậu sắp xếp quần áo.
Mẹ thì ở ngoài nói chuyện với bác sĩ phụ trách.
Cậu không biết từ bao giờ, khung cảnh này lại quen thuộc đến thế, từ lúc lên cấp 3, phát hiện mình mắc bệnh tim, một chứng bệnh biến chủng gây khó khăn trong việc điều trị, cậu cũng có thể tử vong bất cứ khi nào.
Cha mẹ cùng chị gái thường cuối tuần sẽ đến thăm cậu, cũng trao đổi với bác sĩ.
Cậu thầm thấy may mắn vì nhà mình là một gia đình doanh nhân, đủ tiền để ở phòng bệnh viện, cũng đủ tiền để chạy chữa cho chính mình.
Cậu tiếp tục thưởng thức trái cây, chờ đợi mẹ nói chuyện xong.
Lát sau, mẹ cậu quay vào phòng bệnh, nét mặt bà hơi nặng nề, nhưng khi thấy cậu đang chú ý thì lập tức thay đổi, trở nên tươi sáng, bà nói với cậu:
"An Khanh, con đừng lo, bác sĩ bảo mọi việc tiến triển rất tốt, có lẽ chỉ cần một thời gian nữa thôi, con liền có thể xuất viện."
Nhìn người đàn bà trước mặt, lòng cậu nhíu lại, cậu cố gắng nở nụ cười, đáp lại mẹ:
"Vậy sao? Thật là tuyệt, có lẽ con có thể kịp hội thi âm nhạc cấp thành phố năm nay. Đến lúc đó cả nhà mình phải đi xem con đoạt giải nhất đấy."
Nghe cậu nói vậy, mẹ cùng chị gái mỉm cười, cha cậu thì cười vang:
"Không hổ là con của bố, phải mạnh mẽ, tham vọng như vậy."
Cả gia đình cứ chìm trong niềm vui cho đến khi hết giờ thăm bệnh.
Nhưng giờ đây, trái ngược với sư hạnh phuc, vui vẻ khi nãy, căn phòng bệnh còn lại một người lại nặng nề lạ thường.
Bác sĩ phụ trách bước vào, trên gương mặt mang đầy sự già dặn trong nghề, nhìn thiếu niên trước mặt, ông không khỏi thở dài.
Một thiếu niên, vì sao lại mắc căn bệnh này cơ chứ.
Bỗng nhiên, cậu cất tiếng hỏi:
"Tại sao bác lại nói với mẹ cháu vậy? Về tình trạng của cháu ấy?"
Bác sĩ trầm ngâm, nhìn thiếu niên trước mắt, cậu đã ở đây gần 2 năm, hằng ngày tiếp xúc, hai người cúng rất thân quen, cũng thường xuyên trao đổi, tất nhiên cả về bệnh tình của cậu.
Bác si thở dài đáp:
"Tình trạng của cậu hiện rất xấu, tim của cậu đang gần như quá tải, cậu có thể bị nhồi máu, đột quỵ bất cứ khi nào, ngay cả chúng tôi cũng không dám chắc có thể cứu cậu, người nhà cũng nên chuẩn bị tâm lý."
Cậu nghe lời bác sĩ, biết điều này là đúng, là cần thiết, nhưng vẫn phản ứng lại:
"Nhưng mà bác đã hứa với cháu mà. Cháu không muốn cha mẹ lo lắng."
Bác sĩ nhìn cậu, lấy một cái ghế ngồi xuống, nhìn cậu và nói:
"Cháu biết không, trên đời này, sự rời đi đau đớn nhất là một sự rời đi bất chợt, một sự rời đi không báo trước. Cháu nghĩ xem, cha mẹ cháu sẽ đón cú sốc lớn như thế nào khi một ngày căn bệnh sẽ lấy cháu đi mất, có lẽ đó sẽ là nỗi đau lớn nhất đời họ, cho nên, bác cho rằng, sự chuẩn bị trước là cần thiết."
An Khanh trầm mặc, cậu hiểu những điều này, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn.
Bác sĩ Trung thở dài. Ông đã chứng kiến nhiều ca bệnh, nhưng với An Khanh, ông vẫn cảm thấy nặng nề. Bác đứng dậy, trước khi đi, bác dặn dò:
"Dù sao cũng muộn rồi, nghỉ ngơi đi cháu."
Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có, An Khanh cũng không nghỉ ngơi, mà là ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt ra công viên đối diện bệnh viện, nơi đó nhưng đứa trẻ trạc tuổi cậu đang có một trận bóng đá, hai đứa trẻ giằng co nhau trái banh, rồi cả đám lại bu vào như một đám ruồi thấy đĩa mật, cậu nhìn những đứa trẻ đó, trong cậu, có cái gì đó đang cháy lên, cậu khao khát, cậu ước muốn được như họ.
Trong lúc An Khanh đang say mê quan sát trận bóng, cánh cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra, An Khanh giật mình quay đầu lại, nhưng cậu ngay lập tức nở nụ cười:
"Chị Mai Anh!"
Một y tá bước vào, trên tay là một đĩa bánh ga tô, chị thấy An Khanh ngồi dậy, cười nói với cậu:
"Bác sĩ Chung nói với chị tâm trạng em rất tệ, chị thấy khi tâm trạng tệ thì có đồ ăn ngon sẽ vui vẻ nên chị mua bánh cho em đây."
Chị Mai Anh là một y tá thực tập, chị rất vui vẻ, hòa đồng nên rất được lòng mọi người, An Khanh cũng không ngoại lệ, đôi khi, cậu còn nghĩ rằng sau này chị có thể làm bạn gái mình được không.
Naz vui vẻ nhận đĩa bánh, quay về bàn trên giường, bắt đầu thưởng thức, Mai Anh cũng ngồi chiếc ghế bác sĩ Chung lấy ra, hỏi thăm cậu, An Khanh cũng rất thoải mái, chia sẻ ra câu chuyện.
Sau một thời gian trò chuyện, chị Mai Anh phải rời đi, nhưng trước khi đi, chị đưa cậu chiếc điện thoại của mình, nói nhỏ:
"Cho em mượn đấy, nhưng mai phải trả cho chị nhé."
An Khanh vui mừng, gật đầu lia lịa.
Tối nay, An Khanh trốn trong chăn xem trận bóng đá, trận hôm nay là chung kết, độ kịch tính của nó hơn hẳn những trận đấu bình thường, nhưng càng xem, trong lòng cậu, đốm lửa vốn bị chị Mai Anh tới dập tắt, lại dần cháy trở lại, nhìn những vận động viên khỏe mạnh chạy trên sân cỏ, bỗng nhiên hai hàng nước mắt của cậu lăn dài trên má, tạo thành một vết nước trên gối.
Cậu biết tình trạng của mình, mạng sống của cậu mong manh như ngọn nến vậy, một cơn gió mạnh sẽ thổi tắt bất cứ lúc nào, nhưng cậu không muốn chết, cậu muốn sống tiếp, cậu muốn sống để ở cùng gia đình, để chơi với cha, trò chuyện cùng mẹ, lớn lên cùng chị gái, cậu muốn gặp gỡ bạn bè, được chạy nhảy vui chơi, được thỏa sức cho thứ gọi là thanh xuân, cậu muốn nhiều lắm,…
CẬU MUỐN SỐNG.
Cậu càng nghĩ càng tủi thân, cậu bỏ mặc chiếc điện thoại cuộn mình vào trong chăn, dùng giấc ngủ dể quên đi nỗi đau của chính mình.
Nhưng khuya hôm đó, một cơn đau đánh thức cậu, cơn đau như kim đâm thẳng vào trái tim của cậu, cơn đau dồn dập, càng lúc càng mãnh liệt, trái tim cũng đập mạnh, không kiểm soát, cậu mơ màng, cố với tay đến nút cảnh báo, nhưng cậu không mò thấy, cậu đành quơ tay lên bàn, rất may có một bình nước ở đó.
"CHOANG!!!!!"
Tiếng vỡ của thủy tinh vang ra khắp dãy phòng, gây chú ý của nhân viên trực đêm, họ chạy tới, lao vào phòng, thấy những mảnh thủy tinh vương vãi, còn An Khanh thì sắc mặt tái nhợt gắt gao ôm lấy trái tim, hai nhân viên nhận thấy không ổn, liền gọi bác sĩ.
"TIM TÔI…ĐAU QUÁ…"
Một đoàn bác sĩ lao vào phòng, ngay lập tức kiểm tra tình trạng của cậu.
"Rất tệ, chuẩn bị kích tim."
"Mức thấp."
"KỊCH!"
An Khanh cảm nhận cơ thể bị nhấc lên không, dòng diện chảy qua cơ thể
"Không được, cao hơn nữa."
"KỊCH!!"
Vẫn rất tệ.
Lại một lần nữa, nhưng cậu đã tê liệt
"TỐI ĐA!!!!"
Một người hét.
"KỊCH!!!"
Naz ngất lịm đi
"Không ổn, đưa tới phòng cấp cứu, sắp xếp phẫu thuật ngay lập tức."
Cả bênh viện nhốn nháo, bác sĩ Chung đang nghỉ ngơi cũng lập tức có mặt. Ông theo đoàn người, sắc mặt lo âu.
"Bệnh nhân đã hôn mê, không cần khí gây mê, lập tức phẫu thuật."
"Nhanh lên!"
"Dao!!!..."
"Huyết áp đang giảm mạnh!!!"
"…"
"Nhịp tim rất yếu!"
"…"
"Kích xung!!!"
"Kích nhân tạo, nhanh lên!!!"
"Oxy, máu nhóm A, mang tới nhanh lên!"
…
…
…
An Khanh mơ màng, cậu thấy những bóng trắng qua lại, những tiếng lách cách của dao kéo, tiếng tít tít đặc trưng của những máy đo, cậu nghe thấy,…
"Mình mệt quá…"
"…"
Rất lấy làm tiếc với gia đình, cháu bé đã không qua khỏi, thời gian tử vong… 1 giờ 20 phút, sáng…
…
…
…
An Khanh mở mắt, nơi này thật tăm tối, cậu trôi nổi giữa hư vô, không có gì khác xung quanh, cậu hiểu, mình chết rồi.
"Chà đây là cõi Limbo người ta hay nói sao? Sắp tới mình sẽ đi qua Cầu Nại Hà, lại vào 18 tầng địa ngục nhỉ..."
Không ai đáp lại cậu, chỉ có chính cậu cô đơn trong không gian này, cậu chết rồi, nhưng vẫn cảm thấy bất an, vẫn cảm giác trái tim trong ngực đang nhảy loạn, cậu hoảng loạn rồi.
"Này, có ai không?"
Không ai đáp lại.
"Có ai ở đây không?"
Vẫn không có ai, ngay cả âm thanh cũng không vọng lại
"Cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu."
"Cứu tôi với, tôi muốn sống."
…
"Có ai không…"
"Cha ơi!!!!"
"Mẹ ơi!!"
"Chị ơi!!!"
…
…
"TÔI MUỐN SỐNG!!!"
An Khanh tuyệt vọng, cậu điên cuồng tìm kiếm, hò hét, nhưng nơi này, chỉ toàn bóng tối, không người, không đáp lại, cậu hoảng loạn, cậu muốn sống, muốn được như bao người khác, cậu muốn sống, không muốn chết.
Mệt mỏi, cậu lại lâm vào mê man.
Không biết đã bao lâu, có lẽ vài ngày, vài tháng, vài năm? Cậu không biết, nhưng bỗng nhiên, có một lực kéo, kéo cậu tới một nơi khác.
Cậu được dẫn đến một vùng không gian, dưới chân là nước xung quanh bao phủ bởi làn khói.
Cậu đang chưa hết hoảng hồn, đang định tìm hiểu xung quanh.
"Ngươi thực sự muốn sống chứ?"
Cậu nghe thấy một giọng nói, lạnh lẽo, lan tỏa khắp vùng không gian.
Cậu ngay lập tức đáp lại:
"Có!"
Nhưng giọng nói ấy lại hỏi:
"Vì sao vậy?"
Cậu trầm mặc, nhưng lát sau, cậu trả lời:
"Tôi không biết, nhưng tôi biết, tôi muốn sống."
Giọng nói lạnh lẽo kia bỗng nhiên lại cười khúc khích.
"Vậy sao, được, ta sẽ cho ngươi cơ hội, nhưng để trả lại, khi gặp lại, ngươi phải cho ta câu trả lời."
Cậu ngay lập tức đồng ý:
"Được!"
Thế là trước mặt cậu, một bóng hình xuất hiện từ sương khói, bộ quần áo đen thăm thẳm như dệt từ hư vô, mái tóc dài kéo lê trên mặt nước, gương mặt bị làn khói che phủ nhưng cậu lại vô ý thức cảm thấy nó rất đẹp.
Cô ấy đưa bàn tay ra, cậu nắm lấy không chần chừ, bàn tay ấy rất lạnh, nhỏ nhắn, cũng rất tinh xảo, cô hỏi cậu:
"Cậu có muốn quay lại không?"
Cậu không hiểu cô có ý gì, nhưng vẫn vô ý thức đáp:
"Có!"
Lực kéo cậu chìm vào mặt nước, không kịp nhận thức.
…
…
…
Một đêm mưa rào ở trấn nhỏ, một cặp vợ chồng đang nhanh chóng về nhà, thật tệ khi ngày hẹn hò bị mắc mưa, từ lúc sinh con, họ càng ngày càng ít thời gian riêng.
Nhưng lúc đi ngang qua cây liễu già ở giữa trấn, họ bống nghe thoang thoáng có tiếng trẻ con khóc.
Marie ngẩng đầu lên hỏi chồng:
"Duke, anh có nghe thấy gì không?"
Duke gật đầu, đáp lại:
"Hình như là tiếng trẻ con khóc."
Hai người lần theo tiếng khóc đến gốc cây, sâu trong hốc cây, một đứa bé bị bỏ lại, đang dùng hết sức để khóc.
Marie giật mình:
"Duke, có phải đây là?"
Duke nhìn suy tư, trả lời:
"Anh không chắc, nhưng hi vọng không phải."
Hai người lo lắng ôm lấy đứa trẻ, lấy áo cùa mình quấn quanh, tránh cho đứa trẻ dính nước, hai người chạy xung quanh trấn nhỏ, nhưng không ai nhận đứa trẻ.
Hai người đành ôm lấy đứa trẻ về nhà, khi vào nhà, đứa trẻ đã ngủ, Marie lo lắng hỏi Duke:
"Duke, chúng ta làm gì với nó bây giở."
Duke suy ngẫm:
"Hay chúng ta là nhận nuôi nó đi."
Duke lại gần giường ôm đứa trẻ, thì thầm nói với vợ mình
"Một đứa trẻ, trong cơn mưa nằm trong hốc cây, không phải rất giống truyện cổ tích sao?"
Marie hiểu chồng mình, cô mình cười:
"Quả thật, vậy bây giờ đặt tên nó là gì?"
Duke suy nghĩ hồi lâu:
"Naz, tên con là Naz – trong tiếng sinh mệnh nghĩa là sống sót"
Hết chương 1
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo.
Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!