Cô Gái Đến Từ Giấc Mơ
Đêm nào cũng vậy, Nam luôn mơ thấy một cô gái kỳ lạ. Cô ấy có mái tóc dài lấp lánh như ánh sao, đôi mắt xanh biếc như đại dương, và mỗi khi cô cười, cả thế giới xung quanh dường như sáng bừng lên.
"Cậu là ai?" – Nam luôn hỏi trong giấc mơ, nhưng cô gái ấy chỉ đặt ngón tay lên môi và thì thầm:
"Hãy tìm tớ… ngoài đời thật."
Mỗi sáng thức dậy, Nam đều cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như thể cô gái ấy không chỉ là một giấc mơ bình thường. Cho đến một ngày, khi cậu bước vào lớp học, cậu đã chết lặng.
Ngồi ở bàn cuối lớp… là một cô gái với mái tóc dài lấp lánh và đôi mắt xanh biếc. Cô ấy quay sang nhìn Nam, mỉm cười và nói:
"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu
Chương 2: Bất Ngờ
Nam sững sờ đứng yên trước cửa lớp. Cô gái ấy… chính là người trong giấc mơ của cậu. Nhưng làm sao có thể?
Cô ấy vẫn nhìn Nam, đôi mắt xanh biếc như đang cười. Như thể cô đã biết trước khoảnh khắc này sẽ xảy ra.
"Cậu… cậu là ai?" – Nam lắp bắp, tim đập thình thịch.
Cô gái nghiêng đầu, nụ cười nhẹ nhàng vẫn không thay đổi. "Cậu chưa nhớ ra tớ sao?"
Nhớ? Nam đã từng gặp cô ngoài đời thật ư? Không thể nào… cậu chỉ thấy cô trong giấc mơ! Nhưng tại sao bây giờ, khi nhìn vào mắt cô, Nam lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ?
Giáo viên bước vào lớp, cắt ngang suy nghĩ của cậu. "Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới. Em giới thiệu đi."
Cô gái đứng dậy, giọng nói nhẹ như gió: "Mình là Nguyệt ."
Chỉ một cái tên thôi, nhưng nó khiến Nam cảm thấy một thứ gì đó rất sâu trong trái tim mình đang thức tỉnh.
Chương 3: Bí Mật Của Nguyệt
Nam không thể rời mắt khỏi cô gái ấy. Nguyệt—cái tên đơn giản, nhưng lại khiến cậu cảm thấy một thứ gì đó rất quen thuộc, như thể cậu đã nghe nó từ rất lâu rồi.
Giờ học kết thúc, Nam còn chưa kịp đứng lên thì Nguyệt đã xuất hiện ngay cạnh cậu.
"Cậu có rất nhiều câu hỏi, đúng không?" – Cô ấy mỉm cười, đôi mắt xanh biếc phản chiếu ánh nắng chiều.
Nam gật đầu, cổ họng khô khốc. "Cậu là ai? Tại sao tớ lại thấy cậu trong giấc mơ? Và tại sao… tớ có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau?"
Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Nam, nụ cười của cô dịu dàng nhưng lại ẩn chứa điều gì đó sâu thẳm.
"Bởi vì… cậu chính là người đã hứa sẽ tìm tớ."
Một cơn gió lạnh lướt qua. Nam khẽ rùng mình. "Tớ chưa từng hứa gì cả."
Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào trán cậu. Ngay khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh bỗng chốc biến mất.
Không còn lớp học. Không còn tiếng bạn bè nói chuyện.
Nam mở mắt ra, và trước mặt cậu… là một bầu trời đêm rộng lớn.
Cậu đang đứng giữa không gian vô tận, những vì sao xoay quanh, lấp lánh như đang nhảy múa.
Nguyệt đứng trước mặt cậu, mái tóc dài nhẹ nhàng bay lên, ánh lên sắc xanh huyền bí.
"Đây là nơi tớ thuộc về." – Giọng cô vang lên, trong trẻo như ánh trăng. "Và cậu… cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy nó.
Chương 4 : Người Giữ Ánh Trăng
Nam đứng lặng giữa bầu trời đầy sao. Không khí xung quanh nhẹ như tơ, nhưng mỗi bước chân cậu lại như thể đang bước trên mặt nước.
Cậu quay sang Nguyệt. Mái tóc cô ấy vẫn lấp lánh như những tia sáng đan xen, đôi mắt xanh biếc phản chiếu cả vũ trụ.
"Đây là đâu?" – Nam hỏi, giọng cậu khẽ run.
Nguyệt cười dịu dàng. "Là nơi mà tớ thực sự thuộc về. Một nơi chỉ những người đặc biệt mới có thể thấy được."
Cậu nuốt khan. "Vậy… tớ là ai?"
Nguyệt lặng im một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên.
Những ngôi sao xung quanh bắt đầu chuyển động, tụ lại thành một vòng tròn. Một hình ảnh dần hiện ra trước mắt Nam—một cậu bé đứng dưới ánh trăng, nắm tay một cô gái có mái tóc phát sáng.
Cậu bé ấy… chính là Nam.
Ký ức đột ngột ùa về.
Nhiều năm trước…
Một đêm trăng sáng, Nam từng gặp một cô gái kỳ lạ trên một cây cầu cũ. Cô ấy bảo rằng mình đến từ một nơi rất xa, nơi chỉ xuất hiện khi có ánh trăng.
Họ đã hứa với nhau—một lời hứa mà cậu đã quên.
"Cậu đã từng nói… cậu sẽ tìm tớ, dù có chuyện gì xảy ra." – Giọng Nguyệt vang lên, nhẹ như gió. "Cậu là Người Giữ Ánh Trăng, người duy nhất có thể nhìn thấy thế giới của tớ."
Nam mở to mắt. Tim cậu đập mạnh.
Cậu không chỉ tình cờ gặp Nguyệt. Cậu đã từng biết cô ấy.
Và giờ đây, cậu đã trở lại.

Chương Cuối: Lời Hứa Dưới Ánh Trăng
Nam đứng lặng, ký ức về đêm trăng năm xưa dần hiện rõ. Cậu nhớ lại lời hứa với Nguyệt—rằng dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ tìm thấy cô ấy.
Nhưng giờ đây, ánh sáng quanh Nguyệt đang mờ dần.
"Thời gian của tớ sắp hết rồi." – Giọng cô ấy nhẹ như gió thoảng. "Tớ không thể ở lại thế giới này lâu hơn nữa."
Nam cảm thấy tim mình thắt lại. "Không! Tớ mới tìm thấy cậu! Cậu không thể biến mất!"
Nguyệt mỉm cười buồn. "Đây là quy luật. Thế giới của tớ thuộc về ánh trăng, và khi nó tàn, tớ cũng phải rời đi."
Nam nắm chặt tay cô. "Vậy tớ sẽ đi cùng cậu!"
Nguyệt lắc đầu. "Cậu thuộc về thế giới con người, Nam ạ. Nếu cậu đi theo tớ… cậu sẽ không thể quay lại."
Cậu sững sờ. Nếu ở lại, cậu sẽ lại đánh mất cô. Nhưng nếu đi theo, cậu sẽ mất tất cả—gia đình, bạn bè, cuộc sống mà cậu biết.
Khoảnh khắc ấy, mặt trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cơ thể Nguyệt dần trở nên trong suốt.
"Nam, hãy sống thật tốt." – Giọng cô ấy như hòa vào ánh trăng. "Và nếu có kiếp sau… hãy tìm tớ một lần nữa."
Cậu muốn giữ chặt cô, nhưng cơ thể cô đã tan vào luồng sáng dịu dàng.
Giấc mơ kết thúc.
Nhiều năm sau…
Trong một buổi đêm trăng sáng, một chàng trai trẻ lặng lẽ đứng trên cây cầu cũ.
Anh không nhớ vì sao mình lại đến đây, nhưng trái tim anh có cảm giác rất quen thuộc.
Bỗng nhiên, một cô gái với mái tóc dài lấp lánh ánh sao đứng cạnh anh, mỉm cười.
"Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy tớ."
Ánh trăng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hết