Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

hoa lan trắng

yenmika
--
chs / week
--
NOT RATINGS
422
Views
Synopsis
boss mỏng manh như hoa lan trắng và top tâm cơ, trà xanh, trà xanh từ trong trứng nước.giả nghèo để ở chung với boss

Table of contents

Latest Update1
Hoa18 days ago
VIEW MORE

Chapter 1 - Hoa

Trời mùa xuân gió mát, mưa phùn đầu mùa . Giữa những bông hoa đang khoe sắc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng ngập trời. Có 1 bông hoa lan trắng đang thu mình e thẹn. Hạt mưa cứ thế nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa mềm mại. Minh ngồi trước cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa trước vườn nhà mình. Những bông hoa được cậu chăm sóc mỗi ngày nay chúng dần dần nở ra đua nhau khoe sắc. Cậu nhâm nhi 1 tách trà hoa cúc , trên tay cầm 1 cuốn sách có tựa đề

"hoa lan trắng" . 1 cậu bạn cùng công ty đã nói cậu trông giống như bông hoa lan trắng . Điều đó khiến Minh phải suy ngẫm, cậu không biết mình giống hoa lan trắng ở điểm nào. Cậu chỉ biết. Đám hoa lan trắng này rất thơm, rất đẹp nhưng lại rất khó trồng , khó chăm sóc. Chỉ thích hợp ở nơi có khí hậu mát mẻ. Không quá nắng cũng không quá mưa. Còn cậu, cao 1m69, mũi thấp, mắt 1mí, làn da trắng trắng hồng hồng. So với bạn bè cùng trang lứa cậu trông rất nhỏ con. Tính cách lại hướng nội, không thích giao du với nhiều người. Cậu chỉ có 1 người bạn thân gần nhà.Cậu dù gì cũng là 1 người đàn ông trưởng thành bị gọi như thế cậu rất khó chịu. Vì cậu cảm thấy hoa lan trắng rất mong manh , yếu đuối cái biệt danh này đáng ra là dành cho phụ nữ.

Đồng hồ đã điểm 7h. Minh chuẩn bị đi làm. Trước đây , công việc rất ổn nhưng gần đây công ty xuất hiện 1 đồng nghiệp mới khiến cậu phiền não.

Lúc mới gặp nhau lần đầu cậu đã không có ấn tượng tốt với cậu bạn đồng nghiệp này. 1 thanh niên cao 1m80, mũi cao, mắt 2 mí, thân hình cân đối chuẩn. Làn da trắng. Buổi đầu tiên , thay vì mặc 1 bộ vest sang trọng. Cậu ta lại mặc 1 chiếc áo phông, khoác ngoài1 cái áo sơ mi, mặc quần tây, đi 1 đôi giày lười. Trông rất bất cần đời. Minh là 1 người khá chú trọng vẻ bề ngoài. Nên cậu nhìn cậu nhóc này kiểu gì cũng không vừa mắt.

Chào mọi người , em tên Đức . Rất mong được mọi người giúp đỡ.

Minh được giao bảo ban đồng nghiệp mới. Nhưng vị đồng nghiệp này rất khó bảo. Khiến cậu khá là đau đầu.

Vừa đúng lúc công ty có buổi liên hoan vì vừa thắng 1 dự án lớn. Cậu thanh niên mới vào cũng bị gọi đi. Chỉ uống 3 ly rượu. Gã thanh niên đã ngã ngớn tựa vào người cậu với giọng điệu nũng nịu.

Tiền bối, em say rồi. Cho em tựa 1 chút nhé!

Là tiền bối cậu cũng không thể nhỏ nhen mà từ chối. Vì thế, cậu đã bị đàn em tâm cơ tựa vào người suốt buổi tiệc. Sau đó, còn phải nhận chức trách đưa cậu đàn em về nhà. Cậu cũng đã ngà ngà say nào đâu lái xe được . Cậu đành gọi grap đưa 2 người về. Mà cậu đàn em của cậu. Dù cậu ráng hỏi thế nào cũng không chịu nói địa chỉ nhà. Cậu cất giọng gắt gỏng:

Tôi biết cậu không say, cậu định giả vờ đến khi nào. Nếu cậu không nói tôi vứt cậu xuống đây nhé!

Đức giật mình bật dậy. Lại dùng cái giọng nũng nịu mà đáp:

Tiền bối, là người ta không thích uống rượu mà. Em sợ em say rồi không ai đưa anh về.

Minh khá ngạc nhiên với câu trả lời đó. Cậu hỏi lại:

Cậu đưa tôi về. Tôi cần à.

Anh không cần, nhưng em cần. Em phải báo đáp anh vì đã chăm sóc, Và bảo ban em chứ.

Tôi vẫn chưa kịp làm gì. Cậu vội cảm ơn vậy à.

Đức cười nhẹ , mắt híp lại, miệng cong lên , trông rất ngứa đòn.

Không, sau này em sẽ cảm tạ anh hậu hĩnh hơn. Sau này, chỉ cần anh gọi, em sẽ luôn có mặt.

Minh lười đôi co với cậu ta. Đành cười nhẹ cho qua chuyện.

Đức liền bảo chú tài xế đưa Minh về trước. Mình sẽ tự về sau. Thấy minh muốn nói gì đó. Đức đáp luôn.

Anh có vẻ say rồi. Em không yên tâm để anh về 1mình.

( bác tài xế: chắc tui tàng hình)

Minh thầm nghĩ (Nếu trong công việc cậu cũng nhiệt tình như vậy thì thật tốt. )

Xe đã dừng trước cửa nhà Minh cậu định mở cửa xe bước ra thì thấy cậu bạn đồng nghiệp nhanh nhảu chạy lại đỡ cậu vào .

Bộ cậu muốn ngủ lại nhà tôi à.

Minh chỉ định nói đùa 1 câu qua loa không ngờ tên đồng nghiệp mới của cậu mặt khá dày. Anh dám đùa em dám làm.

Nếu tiền bối cho phép.

Rồi không hiểu sao cậu đàn em đã đưa tiền bối đến nơi an toàn lại mặt dày không chịu về. Cuối cùng đàn anh phải cho đàn em ngủ lại. Nhà cậu khá nhỏ chỉ có 1 phòng ngủ , cậu cũng sống 1mình nên cũng chỉ có 1 cái giường nhỏ. Cuối cùng 1 người nằm trên giường, 1 người nằm dưới sàn. Nữa đêm vì sợ cậu đàn em lạnh. Cậu lén dậy đắp chăn cho cậu ta.

Thời tiết Đà Lạt thay đổi theo buổi. Ban ngày có thể nóng nhưng đêm đêm lại se lạnh. Để cậu đàn em nằm dưới sàn cậu không đành , sợ ngày mai cậu ta lại ốm. Khi đó trách nhiệm là ở cậu. Cuối cùng, vì thấy cậu đàn em ngủ ngon lành mà cậu quyết định lấy chăn xuống cùng nằm dưới sàn ngủ với cậu đàn em.

Sáng hôm sau khi mở mắt ra thấy đàn anh nằm bên cạnh cậu bất giác mĩn cười. Rồi lại dơ tay gác lên người anh . Nhắm mắt ngủ tiếp. Ánh mặt trời soi nhẹ qua rèm cửa. Minh giật mình tỉnh dậy. Thấy tay Đức gác qua người mình cậu nhẹ nhàng lấy tay Đức ra . Đức thấy vậy liền mở mắt.

Hôm nay chủ nhật mà anh. Anh dậy sớm vậy làm gì. Chúng mình ngủ tiếp đi.

Minh nhăn mặt cau có với những câu nói khó hiểu của Đức. Cậu đáp.

Cậu không định về à.

Nói rồi Minh dậy chuẩn bị bữa sáng . tiện mồm lại hỏi Đức.

Cậu muốn ăn gì?

Gì cũng được , chỉ cần anh nấu em đều thích hết.

Tôi không phải vợ cậu. Không có nghĩa vụ nấu bữa sáng cho cậu.

Cậu ăn gì tự nấu đi.

Đức trả lời với vẻ mặt chán trường.

Em nào biết nấu ăn.

Vậy thời gian qua cậu sống kiểu gì?

Có...

Đức định cãi lại gì đó nhưng lại thôi cậu ấp úng trả lời.

Là em sợ em nấu không ngon . anh sẽ chê.

Cậu nấu phần cậu , tôi nấu phần tôi. Chúng ta không có mối quan hệ thân thiết đến mức nấu cho nhau ăn.

Chúng ta là đồng nghiệp mà.

Cậu vẫn chưa qua 3 tháng thử việc. Cậu lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy.

Sẽ qua thôi anh yên tâm. Ba em sẽ....

Đức lại ấp úng rồi sửa lời.

Ba em nói em mà không đạt được công việc. Ông sẽ đánh gãy chân em.

Minh tròn mắt nhìn đức. Cậu ta là đang nói thật. làm gì có chuyện không đạt công việc mà bị ba đánh gãy chân. Hình như cảm thấy gì đó. Minh quyết định đứng dậy và nấu đồ ăn cho 2 người. Ăn xong Minh tranh thủ ra chăm sóc hoa. Còn Đức vẫn chưa muốn về nhà. Cậu ta nhìn những bông hoa trong vườn. Trong đầu đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, cậu ta cất lời.

Anh, em có thể ở đây cùng anh không?

Minh trợn tròn mắt nhìn cậu ta.

Cậu muốn gì?

Em chỉ rất thích ở đây. Em cảm thấy em ở đây ngủ rất ngon.

Ngủ ngon là vì cậu uống chút rượu.

Em cảm thấy là mùi hương của những bông hoa này rất thơm. Chúng giúp em ngủ ngon. Nhất là bông hoa lan trắng này. Em rất thích.

Cậu không biết buổi tối chúng sẽ thả co2 à. Cậu thích mùi co2 à. Nếu vậy cậu xin xuống nhà máy sản xuất làm việc đi chúng sẽ giúp cậu ngủ ngon hơn đấy.

Đức trưng ra cái mặt cún con, trông rất đáng thương. Minh mỗi lần nhìn thấy Đức như vậy cậu lại thấy trong lòng như có lửa đốt.

Em ở chỉ có 1 mình cô đơn lắm.

Nếu cô đơn cậu tìm bạn ở ghép đi.

Em đang tìm nè.

Tôi thích sống 1mình.

Phòng trọ em thuê lại vừa nhỏ vữa cũ. Đêm lại rất ồn. Em ở không thoãi mái.

Giây phút đấy, cậu nhìn thấy ở Đức 1 dáng vẻ rất khiến người ta thương xót. Có lẽ ngày đầu tiên, không phải cậu ta không muốn ăn mặc chỉnh chu mà là vì hoàn cảnh không cho phép. Cậu đàn em trước mặt cậu có lẽ đang gặp vấn đề khó khăn về tài chính.

Vì cảm thấy có lỗi. Minh đã quyết định cho Đức dọn vào ở ghép. Vì là nhà Minh. Minh quyết định tháng thu của cậu 3triệu. Coi như là tiền phòng. Mà nếu sau này cậu ta có cần cậu cũng sẽ trả lại cho cậu ta. Minh không giàu có gì. Nhưng cậu có công việc ổn định. Sống chỉ 1mình. Ba mẹ cậu không may tai nạn qua đời khi cậu mới 15tuổi. Lúc đó , ba cậu không may làm ăn thua lỗ phải bán căn nhà trả nợ. Trên đường về 2 người cãi nhau rồi xảy ra tai nạn. Cũng may trước đó. Mẹ cậu đã kịp thủ sẵn ít tiền tiết kiệm cho cậu. Số tiền đó dì cậu đã mua cho cậu 1 căn nhà nhỏ còn 1 ít đủ để cậu trang trải cuộc sống đến lúc trưởng thành. Dì cậu lấy chồng xa không thể ở đây với cậu được .sống 1mình ở đây cũng là nguyện vọng của cậu. Cậu không muốn làm phiền người khác. Thích ở 1mình. cậu cứ thế tự lập sống 1mình , thời cứ thế trôi qua vậy mà đã 12năm rồi. Đây là lần đâu tiên cậu cho phép người lạ bước vào sống cùng cậu dưới 1 mái nhà. Dù rất bất tiện, nhưng cậu sẽ ráng chấp nhận và dần làm quen với nó.

Đức đúng là rất nhanh gọn lẹ. Buổi sáng Minh vừa đồng í là buổi chiều cậu ta đã có mặt tại nhà Minh kèm theo 1 cái vali. Cậu giải thích vì toàn đồ cũ không muốn mang theo nên vứt hết.