Tiết trời cuối thu phủ môt sắc vàng ấm áp lên từng góc phố. Những chiếc lá phong khẽ rơi trên con đường được lát bằng đá, bị cơn gió cuốn theo vô định. Không khí se lạnh, những không quá buốt giá, chỉ đủ để những người qua đường rụt tay vào túi áo, nhấm nháp một tách cà phê nóng và tận hưởng cảm giác bình yên vào ngày chủ nhật cuối tuần
Ở góc đường nhỏ, nép mình giữa những toàn nhà cổ kính, một quán cà phê cũ kỹ nhưng ấm cúng vẫn sáng đèn. "Le Reveur" - một cái tên mang nghĩa "Kẻ mộng mơ", như chính không khí của nó vậy: trầm lắng, dịu dàng và hoài niệm. Những vị khách quen của quán vẫn ghé đến đây mỗi ngày, ngồi chill bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát cuộc sống vẫn đang trôi qua. Và giữa những con người ấy, có chàng trai luôn chiếm một góc riêng gần kệ sách cho mình..
Matteo - ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ gần góc quán, ngón tay thon dài khẽ lướt trên thành cốc sứ trắng. Đôi mắt xanh lục đối lập với mái tóc đen mềm mại của cậu. Cậu không phải kiểu người thích sự đông đúc hay những nơi đông đúc, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn thường xuyên đến đây, như một thói quen khó bỏ
Đôi mắt xanh ấy hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn theo những chiếc lá phong một cách xa xăm như đang nghĩ về cuộc đời. Đôi lúc, Matteo tự hỏi tại sao mình lại thích quán cà phê này đến vậy. Phải chăng là sự bình yên, không khí ấm áp? Hay vì một thứ gì đó khác...mà chính cậu còn chẳng nhận ra?
Tiếng chuông gió trước cửa quán leng keng vang lên, báo hiệu có một vị khác mới bước vào quán. Matteo không quay đầu lại, nhưng một luồng khí ấm áp len lỏi vào không gian xung quanh cậu. Một mùi hương dễ chịu thoảng qua - không phải mùi cà phê, mà là một mùi hương gì đó rất riêng biệt, rất quen thuộc
Leon - bước vào quán với dáng vẻ trầm ổn thường thấy. Mái tóc hơi rối nhưng lại như làm cho anh ta trở nên thu hút hơn, đôi mắt xanh dương sâu thẳm như đáy biển phản chiếu ánh đèn vàng mờ ảo, nụ cười nhẹ như thể chẳng có gì có thể làm anh bận tâm
Anh chọn ngồi tại một chiếc bàn gần cửa sổ, vô tình - hoặc cố ý - ngòi ngay đối diện Matteo, chỉ cách nhau một chiếc bàn nhỏ. Như thường lệ, Leon gọi một tách espresso, rồi lặng lẽ đưa mắt quan sát xung quanh
Và khi ánh mắt anh va vào Matteo, một điều gì đó lặng lẽ khẽ rung lên...
Matteo cũng vậy. Cậu không hiểu vì sao mình lại bị hút về phía Leon như thế. Dù chưa từng trò chuyện cúng nhau, nhưng ánh mắt của người đàn ông ấy vừa mang đến một cảm giác xa lạ, vừa có cảm giác thân quen. Cảm giác ấy khiến Matteo có chút bất an, nhưng đồng thời lại không muốn rời đi mà lại muốn ở lại thêm chút nữa.
Cơn gió đầu đông bất chợt ùa vào khi quán mở, mang theo hơi lạnh bất ngờ. Matteo khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo, nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh len lỏi vào da thịt. Cậu nghĩ thầm:
- Đông năm nay đến sớm vậy à?
Bất ngờ, một chiếc áo khoác ấm nhẹ nhàng phủ lên vai cậu. Matteo sững người, ngẩng đầu lên. Trước mắt cậu, Leon vẫn bình thản như thể việc này là điều hiển nhiên. Ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng đến mức khó hiểu.
- "Trời lạnh rồi, chú ý sức khỏe." Leon nói
Matteo không biết phải phản ứng như thế nào trước điều này. Cậu chỉ khẽ chạm vào mép áo khoác, cảm nhận hơi ấm còn vương lại trên lớp vải dày. Một khoảnh khắc lạ lẫm nhưng lại khiến trái tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.
Leon cười nhẹ, rồi kéo ghế xuống ngồi đối diện cậu. "Tôi là Leon. Còn cậu?"
Matteo thoáng do dự, nhưng rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt xanh lục ánh lên chút gì đó thú vị. "Matteo"
"Matteo....cái tên nghe hay đấy." Leon nhấp một ngụm espresso, đôi mắt vẫn dán vào cậu. "Lần đầu tiên tôi thấy ai có đôi mắt xanh lục như thế. Đặc biệt thật, giống như viên đá quý mà tôi từng thấy vậy"
Matteo bật cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy một cuộc trò chuyện tự nhiên đến vậy. "Và tôi cũng chưa từng gặp ai như anh."
Cả hai im lặng trong vài giây, những không phải kiểu ngại ngùng. Chỉ đơn giản là họ đang tận hưởng giây phút này, như thể không muốn nó trôi qua quá nhanh.
"Tôi có thể xin số cậu không?" Leon nghiêng đầu, giọng nói trầm ấm khiến không khí trở nên mềm mại hơn.
Matteo nhìn anh, rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại của mình lên bàn. "Nếu anh có thể đoán đúng mật mã mở khóa, tôi sẽ cho anh số."
Leon bật cười, khuôn mặt lộ rõ sự thích thú. "Thách thức à? Được thôi."
Khoảnh khắc ấy, quán cà phê nhỏ bé như thu hẹp lại, chỉ còn hai người họ. Một mối liên kết vô hình vừa mới được tạo nên, không cần lời nói hoa mỹ, không cần sự gượng gạo. Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ... hay có lẽ, đó là sự sắp đặt của thứ gọi là định mệnh.
"Chúng ta... đã từng gặp nhau chưa?"