Ánh trăng nhợt nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, phủ xuống thế gian một tấm màn ánh sáng yếu ớt. Bên dưới, giữa những ngọn núi hoang vu và rừng già rậm rạp, một bóng người cô độc chậm rãi tiến về phía trước.
Phương Vân Tiêu bước đi trên con đường gồ ghề, hơi thở đều đặn, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén như chim ưng. Trên người hắn là một bộ trang phục đơn giản, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng lại toát ra cảm giác cứng cỏi, như thể dù có trải qua gió sương vẫn không thể bị hao mòn.
Hắn đến đây vì một lý do duy nhất: Di tích cổ thiên.
Nằm sâu trong vùng cấm của nhân loại, nơi này từng là chiến trường của một nền văn minh đã mất. Tương truyền rằng trong di tích này cất giấu những bí mật có thể làm thay đổi cả thế giới. Nhưng trải qua hàng thế kỷ, chưa ai có thể đi vào và trở ra nguyên vẹn.
Hắn biết đây là một con đường đầy nguy hiểm.Hắn biết không ai có thể giúp đỡ mình.Nhưng hắn không quan tâm.
Bởi vì Phương Vân Tiêu không phải người bình thường.
Hắn có một trực giác mạnh mẽ, một sự kiên nhẫn vô tận, và một khát vọng cháy bỏng: Tìm ra chân lý tối cao.
Càng tiến sâu vào trong, bầu không khí càng trở nên khác lạ. Không còn tiếng côn trùng, không còn gió thổi. Mọi thứ như bị đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn trên mặt đất.
Mặt đất ở đây không còn là đất đá bình thường, mà là một lớp vật chất kỳ lạ, cứng rắn như kim loại nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo của xương cốt.
Phương Vân Tiêu dừng lại.
Phía trước hắn, một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra giữa lòng núi. Trên bề mặt cánh cửa là vô số hoa văn cổ xưa, những ký tự xa lạ không thuộc về bất kỳ nền văn minh nào mà hắn từng biết.
Hắn vươn tay chạm nhẹ vào cửa.
ẦM!
Một luồng sáng bùng lên, nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn.
Khi ánh sáng tan đi, Phương Vân Tiêu phát hiện mình đang đứng trong một không gian hoàn toàn khác.
Không còn là núi rừng hoang vu, trước mặt hắn là một đại sảnh rộng lớn, trần cao vút, những cột đá khổng lồ chống đỡ cả một thế giới.
Khắp nơi là những bức bích họa cổ đại, mô tả những cảnh tượng huyền bí:
Một người đứng giữa trời đất, vươn tay nắm lấy ánh sáng. Những kẻ khác quỳ xuống trước hắn, thần phục như trước một vị thần. Và rồi, chiến tranh bùng nổ. Máu chảy thành sông. Cả thế giới bị nhấn chìm trong hủy diệt.
Phương Vân Tiêu cau mày.
Những bức tranh này đang kể một câu chuyện. Một câu chuyện mà thế giới hiện đại chưa từng biết đến.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đi lại cảm thấy không gian xung quanh đang thay đổi.
Cho đến khi…
ẦM!
Một sức mạnh vô hình ép xuống, khiến hắn khựng lại.
Ở trung tâm đại sảnh, một cỗ quan tài đá lơ lửng giữa không trung, xung quanh là vô số phù văn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Hắn không chần chừ, bước đến gần.
Đây chính là bí mật của di tích cổ thiên.
Khi hắn vừa đặt tay lên quan tài, một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức tràn vào cơ thể hắn.
Không phải công nghệ. Không phải siêu năng lực.
Mà là tiên đạo.
Một dòng ký ức xa xưa tràn vào tâm trí hắn. Hắn thấy những con người có thể phi thiên độn địa, có thể ngự kiếm mà đi, có thể hủy thiên diệt địa chỉ với một cái phất tay.
Hắn hiểu rồi.
Tu tiên đã từng là chân lý của thế giới này.
Nhưng theo thời gian nó đã bị vùi lấp bởi dòng chảy lịch sử.
Hiện tại có lẽ chỉ có hắn mới là người biết được điều này.
Một lựa chọn hiện ra trước mắt hắn:
Rời khỏi nơi này và quên đi tất cả.
Hoặc... bước trên con đường không ai dám đi.
Không do dự.
Hắn chọn tiên đạo
Ánh sáng bùng lên lần nữ
Cả đại sảnh rung chuyển, các ký tự trên quan tài phát sáng rực rỡ. Một luồng năng lượng ấm áp tràn vào cơ thể hắn, giúp hắn tẩy tủy luyện cốt, rèn luyện kinh mạch, khiến thân thể như được tái sinh từ trong ra ngoài.
Cảm giác như hàng trăm ngọn suối ấm áp đang len lỏi khắp người, từng tế bào đều trở nên tràn đầy sinh lực. Kinh mạch vốn bình thường không có gì đặc biệt, giờ đây lại mở rộng, trở nên dẻo dai và bền bỉ hơn trước gấp bội.
Hắn cảm nhận được một dòng chảy mới lạ đang chảy trong huyết mạch mình. Không phải năng lượng của công nghệ, không phải dị năng, mà là một loại lực lượng thuần khiết, vượt xa mọi giới hạn của con người—Linh Khí.
Cảm giác này thật tuyệt vời!
Từng hơi thở, từng nhịp tim đều trở nên mạnh mẽ hơn. Đôi mắt hắn cũng nhìn rõ và xa hơn, toàn bộ thân thể như được tái tạo lại. Phương Vân Tiêu không còn là phàm nhân nữa, mà đã đặt bước chân đầu tiên trên con đường của Tiên Đạo!
Hắn đã bước vào một con đường mới.
Con đường của Tiên Đạo.
Khi ánh sáng tan đi, hắn thấy mình đứng bên ngoài di tích. Bầu trời vẫn đen kịt như lúc trước, nhưng thế giới đã không còn như xưa nữa.
Phương Vân Tiêu hít một hơi thật sâu.
Từ bây giờ, hắn sẽ không còn là một người bình thường nữa.
Nhưng hắn sẽ không tiết lộ điều này với bất kỳ ai.
Hắn nhìn về phía chân trời xa xăm.
Phía trước hắn là một thế giới nơi con người đã quên mất Tiên Đạo. Một thế giới nơi công nghệ và siêu năng lực thống trị.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Hắn sẽ không tìm kiếm các môn phái tu tiên.Hắn sẽ không tiết lộ sức mạnh của mình.Hắn sẽ bước đi trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.
Hắn tiếp tục bước đi, mỗi bước như dập tắt những lo toan, những ánh nhìn của thế giới xung quanh. Dù cho tất cả những gì hắn biết đã bị lãng quên, dù cho những người xung quanh chỉ quan tâm đến công nghệ, đến siêu năng lực.
Mỗi đêm, hắn vẫn luyện tập trong im lặng, cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể, sự thức tỉnh của Tiên Đạo đã bị che giấu bao lâu nay. Dần dần, những năng lực của hắn vượt xa cả sự tưởng tượng, vượt lên trên tất cả những gì công nghệ hay dị năng có thể mang lại.
Dù trong lòng Phương Vân Tiêu biết rằng con đường Tiên Đạo có thể sẽ thay đổi vận mệnh của bản thân, nhưng ở thời điểm này, hắn chỉ mới ở tầng 1 của Luyện Khí, một cảnh giới sơ khai. Cho dù con đường này có mạnh mẽ tới đâu và hơn bất kỳ ai có siêu năng lực hay công nghệ tối tân, hắn vẫn không thể khẳng định mình vượt qua được tất cả.
Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong từng luồng khí, từng tế bào trong cơ thể đang dần dần hòa hợp với thiên địa. Nhưng hiện tại, hắn phải giữ kín tất cả. Bước đi trong bóng tối, không để lộ ra chút dấu vết nào của Tiên Đạo, bởi vì hắn biết, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, một khi bị phát hiện, tất cả có thể sẽ bị phá hủy trong nháy mắt.
Tầng 1 Luyện Khí, tuy chỉ là sự khởi đầu, nhưng lại là nền tảng vững chắc để hắn đi tiếp. Một ngày nào đó, hắn sẽ vươn tới đỉnh cao, khi thời cơ đến, và thế giới này sẽ phải đối mặt với một thực thể mà họ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ cần kiên nhẫn.
Phương Vân Tiêu quay lại nhìn vào màn đêm tĩnh mịch.
Hắn bước đi, từng bước vững chãi, như thể những con đường trong thành phố này chỉ là một phần của hành trình dài đằng đẵng mà hắn phải đi qua. Đêm đã khuya, những ngọn đèn đường le lói, nhưng chỉ là những ánh sáng yếu ớt không thể làm vơi đi bóng tối trong lòng hắn. Hắn không phải về nhà như bao người, mà là trở về với bản thân, với những suy tư sâu sắc về con đường mà hắn đã chọn.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một căn nhà nhỏ, đơn giản nhưng đầy đủ, nơi không ai biết đến cậu ngoài những người qua lại. Đây là nhà của cậu, nơi cậu có thể yên tĩnh và không phải lo lắng về những thứ ngoài kia. Mở cửa, cậu bước vào, đóng nhẹ cánh cửa sau lưng và chìm vào không gian tĩnh lặng, nơi chỉ có tiếng thở đều đặn của bản thân. Một ngày nào đó, khi mọi thứ thay đổi, khi bí mật của cậu bị lộ, cậu sẽ không còn cần phải ẩn mình nữa. Nhưng bây giờ, cậu vẫn phải chờ đợi, sống bình yên và giữ lại những bí mật của riêng mình.
Hmm đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé