Chereads / Ánh Sáng Từ Bóng Tối / Chapter 1 - Chương 1: Cuộc chạy trốn giữa vũ trụ

Ánh Sáng Từ Bóng Tối

Daoist7Cmr4q
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 56
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Cuộc chạy trốn giữa vũ trụ

Bóng tối vô tận của vũ trụ bao trùm tất cả, chỉ có ánh sáng le lói từ những vì sao xa xăm làm nhân chứng cho một cuộc đào tẩu đầy khó khăn vừa xảy ra.

Chiếc phi cơ hạng S lao đi như một mũi tên bạc, để lại sau lưng những mảnh vỡ và tàn tích của một trận chiến khốc liệt. Trong khoang điều khiển chật hẹp, hai đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đang dốc hết sức để điều khiển con tàu thoát khỏi nanh vuốt của Black Veil (Tấm Màn Đen) – Tổ chức đã tạo ra chúng như những vũ khí sống đáng sợ nhất mọi thời đại.

Tiếng còi báo động inh ỏi vang lên, báo hiệu kẻ địch vẫn chưa từ bỏ.

"Chúng ta bị khóa mục tiêu rồi!" Lâm Thanh Dương ngồi trước bảng điều khiển, quét nhanh hệ thống radar (ra đa), đồng tử hai màu xanh và vàng lóe lên ánh sáng mờ trong bóng tối. Những ngón tay nhỏ bé nhưng linh hoạt lướt nhanh trên các nút điều khiển, cố gắng duy trì hệ thống vận hành của con tàu đang rung lắc dữ dội. Từng cơn đau nhói lên trong cơ thể cậu - hậu quả của những cuộc thí nghiệm vô nhân tính. Nhưng giờ không phải lúc để yếu đuối. Phía sau họ, những chiến hạm truy đuổi của Black Veil vẫn bám riết không buông. "Ba, không, bốn chiến hạm đang tăng tốc về phía này."

Một luồng sáng đỏ rực xé toạc bóng tối.

"Chết tiệt, đạn xung kích!"

Vũ Hàn Thương phản ứng ngay lập tức. Cậu nghiến chặt răng, giật cần điều khiển, đẩy con tàu lật sang một bên. Một vụ nổ dữ dội lóe lên ngay sát thân tàu, chấn động mạnh đến mức toàn bộ khoang điều khiển rung chuyển kịch liệt. Tiếng kim loại rít lên đầy đe dọa.

"Nếu còn trúng thêm một phát nữa, lá chắn năng lượng sẽ sập!"

"Không để bị trúng đâu." Giọng Vũ Hàn Thương trầm thấp nhưng kiên quyết. Đôi mắt đỏ tươi phản chiếu ánh sáng từ bảng điều khiển, như hai vệt lửa cháy âm ỉ.

Những ngón tay của cậu mạnh mẽ siết chặt cần điều khiển. Một đường bay gấp khúc nguy hiểm được vạch ra, phi cơ xoay vòng né tránh những luồng đạn laser (tia laze) liên tiếp bắn tới. Không có thời gian để thở. Một sai sót nhỏ cũng đồng nghĩa với cái chết.

Màn hình hiển thị một chấm xanh lục – Biên giới của Hành Tinh Xanh. Chỉ cần băng qua nó, hệ thống phòng thủ hành tinh sẽ ngăn chặn kẻ truy đuổi. Nhưng…

"Tốc độ phản lực giảm còn 30%, nhiên liệu không đủ để thực hiện cú nhảy không gian nữa." Giọng Lâm Thanh Dương bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng chỉ cần nghe qua, Vũ Hàn Thương cũng biết cậu đang lo lắng không thôi.

"Không cần nhảy không gian. Chúng ta đã ở ngay đây rồi."

Từ phía xa, những vòng tròn ánh sáng xanh đậm xuất hiện trong không gian - Hệ thống phòng thủ của Hành Tinh Xanh đã phát hiện họ.

"Tình huống xấu rồi đây." Lâm Thanh Dương nghiến răng. "Nếu hệ thống nhận diện chúng ta là kẻ thù…"

"Chúng ta sẽ không để bị phát hiện." Vũ Hàn Thương đáp ngắn gọn.

Chiếc phi cơ lao thẳng vào vùng khí quyển của Hành Tinh Xanh. Nhiệt độ bên ngoài tăng vọt, ma sát khiến vỏ ngoài phi cơ rực lên những tia lửa đỏ cam chói lóa. Bên trong khoang lái, áp suất tăng cao, báo động nhấp nháy liên hồi. Cả hai đứa trẻ đều nín thở, dồn toàn bộ ý chí vào những giây phút sống còn.

Bên dưới là một đại dương xanh thẳm vô tận, ánh sáng đầu tiên của hành tinh phản chiếu qua cửa sổ - Một màu xanh mát dịu, tràn đầy sự sống. Nhưng khi con tàu xuyên qua tầng mây cuối cùng, tín hiệu báo động vang lên một lần nữa.

"Mất quyền kiểm soát rồi!"

Lâm Thanh Dương gào lên, trong khi Vũ Hàn Thương cố gắng điều chỉnh hướng rơi. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Bên ngoài cửa kính, bề mặt hành tinh ngày càng gần.

Một ánh sáng trắng xóa tràn vào tầm mắt và rồi, mọi thứ bỗng lặng im, như thể vũ trụ đã nuốt chửng mọi âm thanh, mọi chuyển động.

Một mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Ý thức quay trở lại một cách chậm chạp, như thể có ai đó vừa kéo cậu ra khỏi một vùng tối sâu thẳm. Lâm Thanh Dương khẽ cựa quậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy đau nhói lan khắp cơ thể.

Kim loại vỡ vụn. Tàn lửa lách tách rơi xuống từ trần khoang lái bị cháy xém. Hệ thống điều khiển bị nghiền nát, những màn hình vỡ vụn chập chờn tia lửa điện. Tất cả đều cho thấy cú va chạm vừa rồi thảm khốc đến mức nào.

Cậu cố mở mắt, đôi đồng tử hai màu ánh lên vẻ mơ hồ. Một bên trán rướm máu, mái tóc trắng nhuốm bụi và tro tàn. Hơi thở dồn dập nhưng vẫn chưa đến mức mất kiểm soát. Cậu vẫn còn sống.

"Vũ Hàn Thương…"

Một bàn tay bám lấy mép ghế, cậu nghiêng đầu sang bên cạnh.

Bóng tối trong khoang lái bị phá vỡ bởi ánh sáng nhạt từ những ngọn lửa âm ỉ cháy. Giữa đống đổ nát, Vũ Hàn Thương vẫn còn đó.

Mái tóc đen bết lại vì mồ hôi, khuôn mặt cậu ta dính đầy bụi, nhưng đôi mắt đỏ vẫn mở ra, tràn đầy ý thức.

"… Cậu còn sống không?"

"Tất nhiên." Giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn mang theo sự kiên định thường thấy. Vũ Hàn Thương chậm rãi cử động, cố gắng gượng dậy.

Lâm Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp làm gì, một tiếng nổ vang lên từ phía sau.

ẦM!

Cả con tàu rung chuyển lần nữa, khung kim loại méo mó kêu răng rắc đầy đe dọa.

"Không ổn rồi, động cơ sắp phát nổ." Lâm Thanh Dương nhanh chóng phân tích tình hình, ánh mắt lướt nhanh qua những vết nứt trên thân tàu. "Chúng ta phải ra khỏi đây ngay!"

Không cần ai nhắc thêm lần thứ hai. Vũ Hàn Thương gượng đứng dậy, chân hơi loạng choạng nhưng vẫn nhanh chóng chộp lấy cánh tay Lâm Thanh Dương, kéo cậu ra khỏi ghế lái.

Cả hai lao về phía cửa thoát hiểm.

Nhưng… nó không mở.

"Hệ thống khóa chết rồi!"

"Một giây." Lâm Thanh Dương đặt tay lên bảng điều khiển gần cửa, ngón tay lướt nhanh qua những đường lệnh đang chập chờn. "Tớ sẽ mở khóa thủ công..."

ẦM!

Một vụ nổ khác vang lên, lần này đến từ phía sau. Hơi nóng cuộn lên như một con thú hoang, nuốt trọn phần đuôi tàu. Sức ép mạnh đến mức cả hai bị hất ngã xuống sàn.

Cảnh báo đỏ nhấp nháy loạn xạ.

"Không kịp nữa!" Vũ Hàn Thương nghiến răng, đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Cậu nắm lấy Lâm Thanh Dương, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại đá mạnh vào cửa thoát hiểm.

RẦM!

Một tiếng "rắc" giòn vang lên.

Cánh cửa bị đá bật ra, không khí lạnh từ bên ngoài lập tức tràn vào.

Không chút do dự, cả hai lao ra ngoài, lăn xuống một sườn dốc phủ đầy cỏ dại. Phía sau, con tàu phát ra một tiếng nổ long trời lở đất.

Khói lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng những gì còn sót lại.

Nằm dưới bãi cỏ, Lâm Thanh Dương thở dốc. Hơi thở nóng hổi phả vào không khí lành lạnh của hành tinh xa lạ.

Cậu xoay đầu nhìn người bên cạnh.

Vũ Hàn Thương cũng đang nằm đó, mắt mở to nhìn lên bầu trời xa lạ phía trên. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đỏ, như hai viên hồng ngọc đang cháy âm ỉ.

Im lặng kéo dài một lúc.

Sau cùng, Lâm Thanh Dương bật cười khẽ.

"Chúng ta còn sống rồi."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo tro tàn và những tàn tích cuối cùng của con tàu.