Chereads / Modern Fairy tales / Chapter 2 - Trí tuệ nhân tạo tối thượng

Chapter 2 - Trí tuệ nhân tạo tối thượng

Tôi không có cha hay mẹ, thứ cha mẹ để lại ngoài chiếc nhẫn có hình thù kì lạ tôi đeo như mặt dây chuyền ra, thì cuộc sống tôi xoay quanh ở khu thu gom phế liệu, thực sự thì nói dù cho con ngưòi có tiến bộ hay tiến hóa gì ấy cũng chả liên quan gì đến tôi cả. Tôi được ông chú nhặt gần nơi ông ấy hay nhặt phế liệu, với cái khăn quấn, ông ấy nói cái nhẫn ấy trên cổ tôi từ lúc đó đến giờ, theo tuổi nhân loại bây giờ tôi có thể là 12 tuổi. 

Ông ấy không bao giờ nói cho tôi biết tên ông, chỉ kêu cần nôi gọi ông là được rồi! Có một ngày ông gọi tôi tới và nói:

-Sandoc à, cháu bây giờ nên đi học được rồi!

-Đi học ạ? Để làm gì ạ?

-Để làm chủ định mệnh của mình. Ngày mai sẽ có ngưòi đến đưa cháu đi, nhớ hãy chăm chỉ học.

-Sao lại đột nhiên vậy ạ, nhưng mà...

Ông già vậy sao tôi có thể đi được, ai sẽ chăm sóc ông đây, nhìn vào tôi có lẽ ông biết được suy nghĩ của tôi, ông bảo:

-Không cần lo cho ông đâu, con đi học cũng là ý nguyện của ta.

Trầm giọng lại, ông bảo:

-Nếu con trai ta còn sống chắc cháu ta cũng lớn như con rồi!

Hơi nhíu mày liếc sang mặt chiếc nhẫn của tôi đeo, ông bảo:

-Con không thuộc về nơi này, sớm muộn cũng sẽ đi ra khỏi đây, ta không thể giúp con nên cũng sẽ không kìm hãm con, hãy đi và giành lấy định mệnh của mình. Ta đã dạy mọi thứ ta biết cho con rồi, đừng khiến ta thất vọng. Giờ hãy đi nghỉ sáng sớm mai con sẽ đi một quãng đường dài đấy!

Đầu hơi cúi, khuôn mặt nhìn rõ sự buồn bã tôi lủi thủi về phòng, ánh mắt của ông tôi biết ông biết chiếc nhẫn này nhưng khi tôi hỏi ông luôn nói đến một lúc nào đó tôi sẽ tự biết. Thở dài một hơi, tôi nghĩ chỉ là một thứ đồ thôi có gì mà phải bí bí mật mật, quay ngưòi nằm xuống tôi thiếp đi. Nửa đêm bỗng đột nhiên căn phòng sáng chói một màu xanh dương, tôi không biết từ đâu phát ra, nhìn xuống thấy chiếc nhẫn trong áo tôi phát sáng dữ dội hơn, tôi thấy một dòng chữ số bắt đầu tràn qua mắt, xuyên qua mắt tôi. 

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy còn hơi mớ ngủ, tự hỏi chuyện gì vậy hôm qua là mơ à. Ông lật đật vào phòng tôi hối thúc:

-Mau thay quần áo họ đến đón con kìa, sao còn chưa dậy! 

Tôi còn chưa biết gì, ông nắm cổ áo tôi lên:

-Nhanh chân lên!

Ông ra ngoài chào hỏi ngưòi đưa đón, ngưòi đưa đón ăn mặc khá hơn ngưòi dân ở bãi phế liệu này, dù không khó khăn như nơi đây có lẽ ông ấy cũng sống rất khó khăn, vết nhăn đầy trên trán, vết chai bóng đều cả hai bàn tay, nói chuyện một hồi, ông vẫy tay kêu tôi tới:

-Được rồi, nhớ chăm chỉ học, ta gửi con ở nhờ một ngưòi bạn của con trai ta, ngưòi ấy sẽ lo cho ngưoi ăn học. Đây là chút tiền, hãy sống thật tốt đấy! 

Nói xong ông quay đi liền, tồi chưa kịp định hình gì chỉ thấy bóng lưng của ông, ông không thể hiewn tôi cũng biết ông cũng rất buồn, tôi với ánh mắt quyết tâm:

-Con sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi đón ông lên ở với con, ông hãy giữ sức khỏe nhé, ông ơi!

Ông già ấy nở một nụ cưòi mãn nguyện, nghĩ thầm khi ấy đặt tên cho con ta đã biết khi để con đi ta sẽ rất buồn, đúng là một lão già lẩm cẩm, như ta mà!

Trên xe, với ánh mắt đượm buồn, nhớ lại một câu nói của ông "đàn ông chỉ chảy máu không chảy nước mắt", tôi lại vui lên, không phải lúc ấy ông bị trầy tôi sát trùng cho ông ông khóc lóc kêu rát quá à. Đang vui vẻ đột nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một dòng chữ, với một giọng nói:

-Tôi là Syx trí tuệ nhân tạo tối thượng được nhân loại tạo ra, một trong số đó có tổ tiên của cậu!

Đột nhiên trong suy nghĩ tôi lại xuất hiện cuộc đối thoại của Syx và tổ tiên của tôi, ông ấy hỏi:

-Nếu trong tương lai, chiến tranh nổ ra, Syx cô sẽ hỗ trợ tôi chứ?

-Chiến tranh ông nói sẽ xảy ra nhưng rất xa trong tương lai, theo tính toán của tôi, xác xuất xảy ra chiến tranh đa vũ trụ là 98%, thời điểm xảy ra là 4000 năm sau kể từ bây giờ. Đó là những gì tôi "có thể" nói. Nếu tôi đi sâu hơn, tôi sẽ biến mất ngay bây giờ. Ông có muốn biết thêm sâu hơn không, giáo sư Alex?

-Không, vậy là được rồi, vậy cô có thể hỗ trợ tôi chứ, hỗ trợ nhân loại?

-Có thể, nhưng nó cần một nguồn năng lượng khổng lồ để đóng băng ý thức của tôi đến khi đó, đơn giản là năng lượng của 3 thành phố trong 3 tháng. Tôi có thể cưỡng chế tiếp thu năng lượng. Xin hãy cho phép tôi làm vậy.

Đây sẽ là con bài tẩy cuối cùng của nhân loại, tôi không thể chần chừ, Alex nghĩ:

-Cho phép!

-Chương trình ngủ đông, đã được thông qua. Đếm ngược chế độ ngủ đông, còn 24h nữa!

Kí ức đến đây dừng lại, quay về thực tại. Sandoc hơi choáng với lượng thông tin mình mới tiếp thu, và cũng hơi sốc, tự nghĩ, mình có một siêu máy tính trong đầu à, haha!

-Trí tuệ nhân tạo tối thượng! Có thể gọi tôi là Syx!

Bàng hoàng tôi hỏi:

-Tôi suy nghĩ trong đầu, cô cũng nghe được à?

-Tôi đã kí sinh thể tinh thần của cậu, tất nhiên cậu nghĩ gì tôi đều biết!

Bây giờ chính Syx cũng không tính ra rằng Syx trí tuệ nhân tạo tối thượng đã bắt đầu hình thành tính cách vì sự kết hợp giữa thể tinh thần của Sandoc và một AI vốn dĩ chỉ có những dãy code và con số, sau khi kí sinh vào thể tinh thần lại xảy ra một phép màu như vậy, mà nhân loại luôn có gì đó khiến cho phép màu luôn hiện hữu cho dù những lúc tuyệt vọng nhất, nhân loại luôn như vậy!