Từ phía bên ngoài, một sơn động được ngụy trang bởi một lớp kết giới kì lạ khiến nó không khác gì một vách đá thông thường.
Bên trong sơn động, có ánh đèn dầu lay lắt trong một hang đá nhỏ và tiếng trẻ con lảnh lót:
"Thầy à! Thầy xem, nàng tiên cá cuối cùng sao phải hóa thành bọt biển vậy? Nàng có thể đâm con dao xương cá vào trái tim của hoàng tử để lấy lại đôi chân mà?"
Đó là giọng nói của một đứa trẻ nhỏ nhắn năm nay đã tròn 1 giáp, ngây ngô không hiểu sự đời.
" Đó là vì nàng ta quá ngu dốt! Tình cảm đã làm cho chỉ số IQ của nàng bị âm rồi"
Tiếng nói trầm ấm của một thanh niên vang lên đáp lại nhưng lại không thấy ai ngoài cô bé kia.
" Ai quy? Thầy thật thông thái! Con chẳng hiểu gì cả!" Cô bé nhìn vào khoảng không với ánh mắt ngưỡng mộ. hai má phụng phịu nhìn vào ngọn đèn dầu.
" Vậy nếu ta sắp chết và cần một con mắt của con để sống tiếp, liệu con có đồng ý cho ta?"
"Tất nhiên là cho rồi! Con đâu chỉ có một con mắt?" Nàng đáp ngay lập tức.
"Thế còn một cái chân? Con cho không?"
"Cho!" "Thế còn ...?"
"Cho!"
Lời nói còn chưa dứt tiếng lảnh lót của cô bé lại vang lên, nàng đã đưa ra ánh mắt quả quyết.
"Ta đã nói xong đâu, nếu thầy cần là mạng của con thì con sẽ làm gì?"
Câu hỏi này như một bàn tay đầy áp lực bóp chặt lấy cơ thể nàng, khiến khuôn mặt non nớt kia hơi sững sờ. Lần này nàng không đáp ngay, giọng nói có phần ngập ngừng:
"Thầy sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm đâu! Nên thầy đâu cần lấy mấy thứ đó của con đâu nhỉ?"
Im lặng...
Một phút trôi qua...
"Phụt...Ha hah. Thế con đã thấy chưa? Con cũng đã sắp ngốc như nàng tiên cá rồi đó, haha, ta thì đâu cần cái mạng nhỏ của con để cứu bản thân mình chứ...hah hự hức (tiếng nhịn cười)"
Câu trả lời kia của cô bé cũng chính là điều mà giọng nói kia muốn nghe.
"Thầy...!"
Mặt cô bé đỏ lên, cái cổ nhỏ nhắn cũng mập mờ nổi những đường gân bé xíu dưới ánh đèn dầu lay lắt.
"Con không nói chuyện với thầy nữa, con đi ngủ đây!"
Cô quay đi, lấy một lớp da thú lớn quấn tròn xung quanh người rồi tựa lưng vào vách hang cạnh ngọn đèn dầu rồi chìm vào giấc ngủ.
" Haiz..." Tiếng thở dài vang lên
Một con thiêu thân nhỏ bay ra từ ngọn đèn dầu, nó đậu lên cái mũi nhỏ nhắn của cô bé rồi nhìn cô bé hồi lâu... Chợt nó khẽ động, bò về phía lỗ mũi của cô. "Tách" âm thanh chát chúa từ bàn tay nhỏ nhắn vang lên. Con thiêu thân nhỏ bé tội nghiệp bị bàn tay nhỏ bé đập một cái nát bét, đã vậy, nó còn bị di một vệt kéo dài từ mũi tới mang tai cô bé rồi lăn xuống đất, bụi phấn và chất dịch của con thiêu thân tạo thành một vệt dài trên "quãng đường" mà nó bị di qua.
Cô bé vẫn ngủ, cái vỗ kia chỉ là phản xạ trong vô thức của cô...
Cái xác của con thiêu thân nhanh chóng bị bầy kiến dọn dẹp.
Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời vừa ló rạng phía chân trời. Cô bé dụi mắt, "Ưmm..." cô nàng nhỏ bé khẽ kêu một tiếng cùng với đó là cái vươn vai nhẹ nhàng.
"Dậy rồi à Thu Trì ?"
Một tiếng nói duyên dáng nhẹ nhàng khẽ vang lên.
"Vâng. Sáng nay con sẽ vào rừng thử xem có hái được chút nấm nào khôn...g... Khoan đã ... Không phải thầy! Là Tuyệt tỷ!"
Hai con mắt đen tuyền còn ngái ngủ của nàng bỗng sáng lên và tỉnh táo lạ thường. Môi nhỏ nở một nụ cười tươi như hoa, má nhỏ nổi lên một núm đồng tiền xinh xắn.
Đối diện nàng là một nữ tử đang ngồi lấy tay nghịch đống lửa đã tàn, nàng mặc bộ bộ váy tím, khuôn mặt sắc sảo, dáng liễu uyển chuyển.
"Sao? Không muốn gặp tỷ sao?"
Giọng nói của Tuyệt tỷ vẫn duyên dáng nhưng mang theo chút ý trêu ghẹo.
"Không phải!" Thu Trì vội phủ nhận, "Gặp tỷ ta rất vui, ta chỉ hơi bất ngờ thôi."
Khuôn mặt tươi tắn của Thu Trì bỗng trở nên trầm xuống, đây là lần thứ tư nàng gặp Tuyệt tỷ như thế này rồi. Nàng được thầy nuôi dưỡng từ khi còn sơ sinh đến nay, có thể nói thầy của nàng một nửa đã là cha nàng. Bên cạnh việc nuôi dưỡng và chăm sóc nàng thì người ấy còn dạy cho nàng những thứ đủ để khiến cho nàng của sau này có thể không sợ bất cứ kẻ nào trên đời. Tuy nhiên, khi nàng lên sáu tuổi, người ấy hay dời đi một nơi nào đó, mỗi lần như vậy Tuyệt tỷ lại xuất hiện, thay thế thầy chăm sóc cho nàng. Rồi mỗi lần người ấy dời đi, thời gian cứ dài dần, dài dần... Lần trước khi mà người ấy dời đi đã hơn một năm rồi mới lại xuất hiện. Chỉ là nàng chợt nhận ra, mỗi lần người ấy biến mất Tuyệt tỷ lại xuất hiện, nhưng khi thầy trở lại, Tuyệt tỷ lại đột ngột biến mất, y như cái cách mà cô ấy xuất hiện.
Phía bên kia cánh rừng một cỗ xe ngựa đang di chuyển về phía Tây với tốc độ cực nhanh, người đánh xe là một thanh niên áo bào đỏ, ánh mắt sắc lạnh, mái tóc đen để xõa ngang vai tung bay trong làn gió kéo theo chiếc xe ngựa. Phía đuôi xe là một nam tử áo bào trắng,mái tóc den dài buộc cao, làn da trắng mịn, ánh mắt nghiêm nghị, hắn ngồi ở phía sau chiếc xe và luôn tỏa ra một luồng năng lượng kì lạ khiến không có bất kì con thú nào dám lại gần. Bên trong xe ngựa, có một cặp sinh đôi một nam một nữ trạc tuổi Thu Trì, đôi song sinh có mái tóc bạc, đôi mắt rực lên màu hồng máu, da thịt nhợt nhạt, khuôn mặt nhỏ bé, cơ thể mỏng manh hư thoát như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Thoạt nhìn vào cặp đôi này sẽ không thể phân biệt được đâu là nam, đâu là nữ, ta chỉ có thể phân biệt qua trang phục và mái tóc của hai người này.
" Ý tỷ, ta cảm thấy tỷ không được ổn lắm?"
Một đứa trẻ ánh mắt tiều tụy của mình về phía đứa còn lại.
"Ta vẫn ổn, chỉ là hơi mệt thôi, không sao đâu tiểu Hồ ?"
Vị tỷ tỷ tên Bạch Ý khuôn mặt nhợt nhạt cũng cất tiếng hỏi ngược lại.
"Cũng như tỷ."
Tên nhóc nở một nụ cười gượng nhìn Bạch Ý. Nàng cũng miễn cưỡng nhìn vào ánh mắt Bạch Hồ. Không nói gì, nàng quay đi khuôn mặt lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ. Ánh mặt hơi đượm buồn. Nàng biết "Đệ ấy đang nói dối." Và nàng cũng vậy.
Tỷ muội Bạch Ý là máu mủ của người đứng đầu Sát Tinh Môn, đây là thế lực lớn nhất và bí ẩn nhất của toàn bộ lục địa này, thủ lĩnh Sát Tinh Môn được đồn đoán là kẻ có quyền lực bậc nhất và sức mạnh hủy diệt cả một quốc gia, tuy nhiên không một ai biết rõ diện mạo của hắn, dưới trướng hắn là năm kẻ cực kì nguy hiểm. Có rất nhiều lời đồn đoán về thực lực của năm kẻ này, trong đó ,có hai kẻ được cử đi để bảo vệ tỷ muội Bạch Ý trong chuyến đi lần này.
Kẻ thứ nhất được đồn đoán rằng đã giết và uống máu một trong hai con rồng duy nhất trên lục địa :Sát Long Tuyết Kỳ. Hắn thường xuất hiện với chiếc áo bào trắng, khuôn mặt trẻ trung của một mỹ nam tử đã trưởng thành. Hắn sử dụng vũ khí là một chiếc roi kết từ nhiều mảnh vỡ kim loại, có thể biến đổi linh động theo ý muốn.
Kẻ thứ hai biệt danh Huyễn Tử, gã này được đồn đoán là bất tử bất diệt, có diện mạo như một thanh niên hai mươi tuổi, thường xuất hiện với bộ trang phục màu đỏ, hắn có một vết xẹo quấn quanh cổ. Man lực của hắn là cực lớn, vì vậy chính cơ thể của hăn là một vũ khí có mức hủy diệt kinh khủng.
Trở lại với tỷ muội Bạch Ý, họ là một cặp sinh đôi, đồng thời cũng là một trong những bí mật củ Sát Tinh Môn. Mẹ của hai người, phu nhân của môn chủ Sát Tinh Môn cũng vậy. Tuy nhiên bí mật ấy đã biến mất mãi mãi ngay sau khi hai nàng sinh ra.
Đối với môn chủ Sát Tinh Môn hai, hai đứa trẻ này là kho báu lớn nhất mà vợ ông để lại cho ông. Nhưng trớ trêu thay hai đứa trẻ này lại mang thể chất kì lạ, khuyết thiếu một phần sinh mạng. Những đứa trẻ mang thể chất này thường không thể sống quá mười tuổi. Khi môn chủ Sát Tinh Môn tưởng chừng đã vô vọng để rồi phải nhìn bản thân đánh mất tình yêu mà người vợ để lại. Một gã thuật sỹ bí ẩn đã xuất hiện và hắn đưa ra một giao kèo với Môn Chủ, đổi lại hắn sẽ kéo dài mạng sống cho hai đứa trẻ sau đó hắn biến mất không một dấu vết.
Kết quả là tỷ muội Bạch Ý được gieo vào tim một thứ gọi là sinh linh thạch, thứ này có thể thay thế phần sinh mạng khuyết thiếu của họ. Sinh linh thạch liên tục hấp thụ năng lượng để chuyển hóa thành sinh mệnh bù đắp khuyết thiếu của hai đứa trẻ, khiến chúng phát triển bình thường. Điều này khiến hai tỷ đệ sống sot được qua mười năm định mệnh tưởng chừng như không thể vượt qua.
Tuy nhiên khi cả hai lên mười lăm tuổi, các biểu hiện suy kiệt của sinh mệnh dần dần trở nên nghiêm trọng để rồi người ta lại đưa ra kết luận cả hai sẽ không thể trụ nổi qua năm nay. Cùng thời điểm ấy, một thông điệp từ phía tây lục địa gửi đến nói rằng
" Hãy đưa đám trẻ đến gặp ta, ta có thể kéo dài tính mạng cho chúng."
Thông điệp này kèm theo tín vật là một con dao làm từ nanh thú.
Môn chủ sau khi đọc được thông điệp bí ẩn liền ngay lập tức cử hai thân tín của mình là Huyền Tử và Tuyết Kỳ hộ tống tỷ muội Bạch Ý đến địa điểm được định ở phía tây.
Vì mọi hoạt động và thông tin của Sát Tinh Môn đều được giữ bí mật tuyệt đối, đồng thời, với sự hộ tống của hai người Tuyết Kỳ và Huyễn Tử thì chuyến đi lần này là an toàn tuyệt đối. Thứ cần lo lắng chỉ là vấn đề thể trạng của hai tỷ muội Bạch Ý, bởi vì khi đi quá nửa chặng đường thì cả hai đều đã có những biểu hiện suy kiệt rõ rệt.
Trong suốt quãng đường di chuyển, Tuyết Kì liên tục tỏa ra một luồng năng lượng bao lấy cỗ xe, cách ly không gian phía trong với bên ngoài xe, đồng thời liên tục cảm nhận sinh linh thạch trong cơ thể hai đứa trẻ lúc này đã ngừng hấp thụ chuyển đổi sinh mệnh. Cơ thể của hai đứa trẻ hiện tại giống như một chiếc bình không toàn vẹn mà sinh linh thạch vừa là mảnh vá của chiếc bình, vừa là chiếc van tiếp nhận nguồn nước bơm vào, nếu chiếc van ấy biến mất thì nước trong bình sẽ kiên tục bị rò rỉ ra ngoài.
Sau khi phát hiện cơ thể hai đứa trẻ đã ngừng chuyển hóa sinh mệnh. Trong lòng hắn đang nóng lên, hắn chỉ có thể cố gắng tỏa ra luồng năng lượng bảo vệ lấy cơ thể nhỏ bé của hai đứa trẻ kia để cho sinh mệnh hai đứa trẻ hạn chế thất thoát ra ngoài hết mức có thể.
Phía trước Huyền Tử đang đánh xe cũng cảm nhận được tình trạng của hai đứa trẻ có điều bất ổn. Hắn dẫn cỗ xe phóng càng nhanh, hắn ngồi trước cỗ xe như xé gió mà lao đi, thế nhưng cơ thể nóng bừng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.
Chợt, hắn nghe tiếng truyền âm của Tuyết Kỳ.
" Huyền Tử, chúng ta cần thay đổi lộ trình, với tình trạng hiện tại của đám trẻ, chúng ta cần phải tới được điểm đến càng sớm càng tốt."
" Được! Ta nghe theo ngươi!"
" Xắp tới phía trước sẽ là một cánh rừng, chúng ta sẽ không đi theo lộ trình vòng qua đó, hãy lao trực tiếp qua cánh rừng đó, ta sẽ mở một con đường để ngươi đi."
" Được!"
Cánh rừng dần dần thoáng hiện lên phía xa xa, Tuyết Kỳ leo lên nóc chiếc xe ngựa, hạ trọng tâm cơ thể thấp xuống xát nóc xe, một tay bám lên nóc cỗ xe, tay còn lại vung ra sau, một lượng lớn các mảnh kim loại nhỏ lấp lánh và vô cùng sắc nhọn văng ra từ cánh tay hắn rồi nhanh chóng kết thành một chiếc roi dài có những cạnh sắc nhọn lởm chởm lấp lánh nhưng vô cùng linh động. Đầu ngọn roi uyển chuyển quệt xuống nền đất lê theo chiếc xe ngựa hình thành những vệt rãnh đứt đoạn trên nền đất.
Huyền Tử đánh cỗ xe lao thẳng vào cánh rừng, Tuyết Kỳ phía trên nóc xe vung chiếc roi về phía trước tạo thành những luồng khí năng vô hình xé vụn những thứ cản đường thành những mảnh nhỏ, không có cảnh tượng cây cối bị đổ xuống, chỉ thấy những mảnh vụn vật chất bị xé nhỏ rồi bị sóng khí từ cỗ xe tạt qua hai bên. Những nơi cỗ xe đi qua, cây và đất đá đều bị dọn sạch sẽ, ngay cả những hốc cây nổi gồ ghề trên mặt đất, hay những đoạn đường lồi lõm đều được san bằng phẳng, tạo thành một con đường nhỏ vừa đủ cỗ xe chạy qua. Trong suốt quá trình ấy, hắn cũng không quên sử dụng năng lượng bao bọc lấy cơ thể tỷ muội Bạch Ý. Với tốc độ này, thì chỉ cần hai giờ nữa, họ sẽ vượt qua cánh rừng.
Phía bên này, Thu Trì đang làm sạch những con cá nàng vừa bắt được. Tuyệt tỷ của nàng thì đang phơi quần áo lên một chiếc sào bằng trúc gần đó.
Tổng kết thu hoạch sáng nay của Thu Trì: năm con cá, một rổ đầy nấm, một ít rau dại và thảo dược.
Nàng ngửa bàn tay trắng nõn lên, trong lòng bàn ta nàng là kí hiệu của một chiếc đồng hồ đang phát ra ánh sáng tím,chiếc kim giây vẫn quay liên tục không ngừng nghỉ, đồng hồ đã điểm [10:29].
Đây là một lại ma trận ma thuật được thầy của nàng khắc lên, ngoài có nhiệm vụ là một chiếc đồng hồ, nó còn có thể biến thành một chiếc la bàn chỉ hướng hay một không gian trống giúp Thu Trì chứa đựng những vật dụng cần thiết, tuy nhiên nó không có tác dụng bảo quản vì vậy nàng thường không để đồ ăn vào đó.
Thu Trì nhìn chiếc đồng hồ nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, [10:32].
"Limes đã dạy cho em cách xem đồng hồ từ bao giờ vậy?"
Tuyệt tỷ hơi bất ngờ ngó qua bàn tay nhỏ của Thu Trì. Ánh mắt lộ ra chút ngạc nhiên.
Thu Trì nở một nụ cười đắc ý, núm đồng tiền trên má hiện lên trông rất đáng yêu.
" Ta còn học được nhiều thứ khác nữa cơ!"
Nói rồi nàng đưa tay lên, tập trung vào cái cây nhỏ trước mặt:
[Nổi gió! Phong bạo]
Phập! Xoạt! Tiếng lạo xạo vang lên, một cành cây nhỏ từ trên tán cây rơi xuống.
" Ồ!"
Tuyệt tỷ cảm thán một tiếng với vẻ hơi bất ngờ. Nghe thấy tiếng cảm thán này của Tuyệt tỷ, cái mũi của Thu Trì bỗng dưng vểnh lên cao.
" Ta tính sau này sẽ đi săn bằng cách này. Tỷ thấy thế nào?''
" Không tệ! Cách này sẽ đỡ tốn thời gian hơn đấy!"
Nàng bước tới, nhặt cành cây nhỏ bị gãy lên quan sát.
" Ta nghĩ em có có thể dùng cách này để săn một con gấu!"
Thu Trì bỗng ngượng ngùng. Hai tai hơi đỏ.
" Ta nghĩ mình chỉ có thể săn được cá thôi!"
Tuyệt tỷ nghe xong liền nở một nụ cười dịu dàng nhìn Thu Trì, câu nói kia của nàng chỉ là nửa đùa nửa thật. Nàng khẽ nâng lòng bàn tay của Thu Trì lên, Tuyệt tỷ chăm chú nhìn vào dấu ấn ma thuật hình tròn trong lòng bàn tay của Thu Trì, một bàn tay mịn màng trắng trẻo đang bao lấy một bàn tay nhỏ nhắn hơn, nõn nà hơi hồng hào. Nàng cất tiếng nói:
" Thực ra bản thân em vốn không thể sử dụng được loại năng lực này, cho dù em có biết cách và cơ chế hoạt động của năng lực này đi chăng nữa."
" Nhưng vừa rồi chẳng phải em đã dùng nó hay sao?"
Thu Trì bối rối.
" Đó là nhờ vào ma trận Limes đã để lại trên tay em. Việc thi triển một ma thuật cần có hai điều kiện. điều kiện thứ nhất đó là phương pháp lưu động luồng năng lượng trong cơ thể. Điều kiện thứ hai chính là nguồn năng lượng tạo phép, thứ đó được gọi là mana. Nó không tồn tại ở thế giới này, vì vậy Limes đã khắc một pháp trận cỡ nhỏ lên tay của em như một không gian dẫn truyền mana tới để em sử dụng."
Thu Trì làu bàu:
" Tỷ toàn nói mấy thứ khiến người ta khó hiểu. Rất giống với thầy ở khoản này nha!"
Trong chốc lát Tuyệt Tỷ hơi khựng lại. Nàng hơi trầm tư như đang suy nghĩ gì đó trong thoáng chốc.
" Sao vậy Tuyệt tỷ? Có chuyện gì không đúng sao?"
Tuyệt tỷ nhìn Thu Trì ánh mắt gian xảo với nụ cười mang theo chút tàn độc:
" Ta sẽ dạy em thứ này."
Nói rồi Tuyệt tỷ dùng ngón trỏ, vẽ vẽ lên lòng bàn tay của Thu Trì những kí hiệu vô hình, chợt kí hiệu vòng tròn trong tay nàng sáng lên luồng ánh sáng tím.
" Tuyệt tỷ! Tỷ vừa làm gì vậy?"
Thu Trì tỏ ra bối rối và căng thẳng. Nàng biết Tuyệt tỷ sẽ không hại mình nhưng nàng cũng cảm nhận được, thứ năng lượng màu tím toả ra kia vô cùng nguy hiểm.
Tuyệt tỷ lặng lẽ hướng bàn tay của Thu Trì về một hướng. Nàng khẽ niệm:
" Tử năng. Khai!"
Ngay lập tức, Thu Trì cảm thấy sức nóng tỏa ra từ lòng bàn tay, cùng với đó một luồng năng lượng tím thẳng tắp phóng ra ngoài, luồng năng lượng thoát ra chỉ nhỏ bằng bàn tay Thu Trì nhưng kéo dài thành một tia thẳng tắp, phá hủy mọi thứ chắn đường, những thứ cản đường tia sáng đều bị đục một lỗ tròn có đường kính bằng ma trận khắc trên tay Thu Trì. Chỉ trong chớp mắt, tia sáng biến mất, còn Thu Trì, nàng ngã vật ra đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đầy đau đớn, hai mắt nàng, nước mắt giàn dụa, cánh tay vừa phóng ra ánh sáng tím kia bàn tay tím bầm cùng với những vết bỏng rộp, từ toàn phần bắp tay nhỏ nhắn kia đều đỏ rực.