Chereads / Trong tro tàn / Chapter 1 - Chương 1 : 35/A1 - Độc hành

Trong tro tàn

DaoisttwT4ah
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 31
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1 : 35/A1 - Độc hành

Năm 2070.

Trong không gian vô trùng của phòng thí nghiệm đông lạnh, làn sương nito lỏng vấn vương trong không khí lạnh lẽo – là dấu tích của nỗ lực tuyệt vọng của nhân loại – chương trình "DeepSleep/A1".

Nhiều thập kỷ về trước, chính phủ Hoa Kỳ đã tuyển chọn 100 tình nguyện viên, niêm phong họ trong trạng thái ngủ đông bằng loại công nghệ tiên tiến giúp bảo vệ cơ thể họ khỏi tổn thương do tinh thể băng hình thành trong quá trình bảo quản, với hy vọng họ sẽ thức dậy sau hơn 1 thế kỷ, có thể tiếp tục sứ mệnh hồi sinh nhân loại.

Amanda bước ra khỏi buồng đông lạnh, chớp mắt đau nhói dưới ánh đèn UV chói chang của căn phòng. Cô là một trong những tình nguyện viên - là một lập trình viên người Việt Nam. Loạng choạng, rồi duỗi người, cơ bắp cô co cứng, giật nhẹ vì nhiều thập kỉ không hoạt động. Dù công nghệ ngủ đông đã ngăn chặn sự hình thành tinh thể băng, nhưng các chức năng não của cô vẫn phần nào bị ảnh hưởng do ngủ đông quá lâu, khiến trạng thái cảm xúc lúc này đã gần như tê liệt.

Lê bước trên sàn kim loại, được chào đón bởi bóng tối và sự tĩnh lặng rợn người,

Amanda tìm lối ra của phòng thí nghiệm.

Những buồng đông lạnh khác không có động tĩnh gì, có lẽ người bên trong vẫn chưa tỉnh dậy, hoặc là đã chết vì một lỗi kĩ thuật sơ suất nào đó từ lâu.

Không có nhân viên.

Không có nhà khoa học.

Không có ai.

Tất cả chỉ là một sự im lặng đáng lo ngại đang bao trùm lấy thân xác đã hao mòn của Amanda, nơi vốn dĩ đã phải tràn ngập những bước chân hối hả, rối rít của các nhà khoa học và các kỹ thuật viên.

Cô chạm tay vào cánh cửa kim loại nặng nề của phòng, dùng toàn bộ sức lực yếu ớt mình có để đẩy nó bật mở. Mất một lúc lâu, cánh cửa mới chịu bật mở với tiếng kẽo kẹt hoen gỉ. Bước ra hành lang bên ngoài, chân trần chạm vào sàn nhà lạnh lẽo và bám bụi, bao trùm quanh Amanda là một bầu không khí ảm đạm, vắng lặng một cách kỳ quái.

Ánh nắng mặt trời.

Đập vào mắt Amanda, khác hẳn với đèn UV nhân tạo bên trong. Lần đầu tiên sau nhiều thập kỉ tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên khiến cô nheo mắt, chớp liên tục vì ánh sáng đột ngột, tim đập nhanh vì hồi hộp.

Thế giới bên ngoài dường như vẫn rất quen thuộc, nhưng lại hoang vắng đến kì lạ. Không tiếng cười nói, không tiếng thì thầm, không cả tiếng chim hót, chỉ có sự im lặng ngột ngạt đến bất an.

"Chuyện quái gì vậy...." – Amanda khàn giọng, cổ họng đau rát như ngàn chiếc kim đâm vào, cào xé. Đã lâu cô không nói chuyện. Cô bước đến phòng kĩ thuật để tìm dấu hiệu của bất kì sự sống nào còn sót lại.

Ngạc nhiên thay, cô không đơn độc, nhưng không phải theo cách mà cô đã mong đợi.

Ở đây chỉ còn lại sự trống rỗng cùng một màn hình giám sát duy nhất vẫn còn hoạt động. Màn hình nhấp nháy, sáng lên với thanh thông báo màu đỏ rực như máu.

"Bí-í-íp.... Đối tượng Amanda Nguyễn - số 35/A1 đã thức dậy... Đối tượng số 35/A1 đã thức dậy... Lặp lại, đối tượng số 35/A1 đã thức dậy..."

Amanda khẽ rùng mình, cô không phải là người đầu tiên thức dậy. Nhưng... Những người thức dậy trước cô đã đi đâu?

Cô quét tầm nhìn xung quanh, nhận ra không có nhân viên, không có đội ứng phó khẩn cấp nào đang đến hay ở đây. Sự im lặng thật chói tai, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rè yếu ớt của máy thu âm cũ kỹ trên bảng điều khiển, một giọng nói gấp gáp vang lên.

"Bí-í-íp... Đây là nhân viên phòng thí nghiệm XX/A1... Nhắc lại, tôi là nhân viên phòng thí nghiệm XX/A1 – Albert Hudson..." –

"Bí-í-íp...Hôm nay là ngày 27 tháng 12 năm 2067."

"Nếu bạn nghe thấy thông điệp này, nghĩa là bạn đã sống sót sau đợt bùng phát 'Killer virus' ban đầu."

"Thứ đó là một sai lầm của phòng thí nghiệm bất hợp pháp của chính phủ... , vật chủ đã thoát ra và lây lan cho nhiều người trong thành phố qua vết thương hở, hoặc máu, hoặc là thức ăn,tôi không chắc."

"VUI LÒNG TRÁNH XA NHỮNG NGƯỜI BỊ NHIỄM. Họ không còn là con người nữa."

"NewYork không còn là nơi an toàn. Nếu có thể, hãy đến phòng thí nghiệm 'Lenin' có trụ sở ở Moscow hoặc Hà Nội. Các bản thảo nghiên cứu vaccine của các nhân viên sống sót có thể rải rác ở đó."

"Thời gian của tôi sắp hết. Mọi vật tư thiết yếu đều ở dưới tầng hầm bệnh viện. Đó là hy vọng cuối... Bí-í-íp" 

Thiết bị ghi âm vụt tắt, chỉ còn lại tiếng nhiễu xì xào, và căn phòng trở nên lạnh hơn, quay lại sự im lặng chết chóc của nó.

Amanda thận trọng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong hành lang vắng vẻ, yên tĩnh một cách đáng ngại. Khi đi qua một hành lang quanh co, cô bất chợt dừng lại.

Một xác chết đang phân hủy nặng nề, nằm gục, lưng dựa vào tường ngay lập tức đập vào mắt cô. Mùi tử thi nồng nặc đẩy thính giác giác của cô lên mức báo động. Amanda lùi lại, che mũi, từ từ quan sát thi thể.

Albert Hudson.

Là cái tên được khắc trên tấm phù hiệu bạc đã xỉn màu, ghim trên ngực người đàn ông đã chết.

Cô nuốt nước bọt, tiến lại gần, nhẹ nhàng tháo tấm phù hiệu và nhét vào túi quần mình như một sự tưởng niệm cuối cùng. Nhưng khi làm vậy, ngón tay vô tình chạm vào một vật kim loại lạnh lẽo trong túi áo Albert, đó là một khẩu súng lục và một băng đạn đầy.

Cầm chặt súng, lòng bàn tay Amanda đổ mồi hôi hột, dù cô không thể biểu lộ được cảm xúc gì trên mặt.

Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì sắp tới. 

Nhưng chắc chắn, theo lời Albert, những thứ đó sẽ không phải là con người.

Amanda đi tiếp, tiến đến tầng hầm bệnh viện, nơi được nói là có vật tư, tim cô đập thình thịch. Dù đã ngủ đông hàng thập kỉ, các giác quan của cô lại cảnh giác một cách kì lạ.

Đẩy cánh cửa gỗ mục nát, một căn phòng lớn hiện ra trước mắt Amanda, không có cửa sổ, chứa đầy những kệ đồ dùng và thiết bị cao ngất ngưởng.

Amanda nhanh chóng lấy một túi vải thô lớn và bắt đầu lục lọi các kệ hàng phủ bụi. Nhét vào đó nước, các thực phẩm đóng hộp, bộ sơ cứu và một vài bộ quần áo để thay. Cô cũng thu thập một số vũ khí để phòng thân – một cái rìu lớn, vài hộp đạn và một bản đồ và bộ sạc năng lượng mặt trời di động.

Tiếp đến, Amanda lấy phù hiệu của Albert Hudson, khắc dòng chữ duy nhất dưới tên anh ta:" Vì Moscow, vì Hà Nội" – mục tiêu duy nhất của Amanda lúc này, rồi cẩn thận cài lên ngực trái của mình như một lời tuyên thệ.

 

ẦM!!?

Một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ hành lang bên ngoài, đánh thức Amanda về thực tại tàn nhẫn. Mặc cho đã bất động trong nhiều thập kỉ, phản xạ của cô vẫn phản xạ đáng ngạc nhiên, nhanh chóng lăn mình nép vào bóng tối của tầng hầm, trốn phía dưới gầm của chiếc kệ hàng đủ lớn để che giấu một người đàn ông trưởng thành mà không bị phát hiện. Cô nắm chặt vũ khí, sẵn sàng ứng phó với tình huống xấu nhất.

Bên ngoài kia, thứ gì đó đang đến.

Amanda nín thở, lắng nghe.

Dưới ánh sáng yếu ớt của tầng hầm, một bóng đen lướt qua khe cửa.