Lục Yên ngồi trên sofa, tay cầm ly trà sữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai bậc phụ huynh đang ngồi đối diện.
"Con không nghe lầm chứ?" Cô đặt ly xuống bàn, giọng điệu ngọt ngào nhưng mang theo sự mỉa mai. "Ba mẹ muốn con kết hôn với cái tên mà từ nhỏ đã chướng mắt con?"
"Không phải con cũng chướng mắt nó sao?" Lục phu nhân ung dung nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói. "Vậy là hòa nhau."
Lục Yên: "…"
Cô còn chưa kịp phản bác thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.
"Tôi nghĩ có người chướng mắt tôi hơn tôi chướng mắt cô ấy."
Lục Yên quay đầu, bắt gặp dáng người cao lớn của Trịnh Vũ Thiên đang bước vào. Anh mặc áo sơ mi đen, tay đút túi quần, gương mặt lạnh nhạt nhưng trong mắt lại mang theo vài phần giễu cợt.
Cô nhướng mày: "Ồ? Trịnh thiếu gia cũng có ngày chịu nghe lời ba mẹ gọi đến sao?"
Trịnh Vũ Thiên kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên đáp: "Dù sao cũng là chuyện trọng đại. Tôi muốn trực tiếp từ chối để khỏi mất công sau này."
"Tốt quá, tôi cũng nghĩ vậy." Lục Yên gật đầu đồng tình.
Hai người quay sang nhìn phụ huynh hai bên, chờ đợi một lời tuyên bố hủy hôn. Nhưng đáp lại là nụ cười đầy ẩn ý của Trịnh lão gia.
"Không, hai đứa hiểu lầm rồi." Ông chậm rãi nói. "Không phải bàn xem có kết hôn không, mà là bàn xem khi nào thì kết hôn."
Lục Yên: "…"
Trịnh Vũ Thiên: "…"
Lục tiểu thư cảm thấy mình cần uống một hớp trà sữa để trấn tĩnh, nhưng lại phát hiện tay cầm đã run đến mức không vững nữa.
Trịnh thiếu gia thì nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ba mẹ mình. "Nếu con không đồng ý thì sao?"
Trịnh phu nhân bình tĩnh đặt tách trà xuống, giọng điệu thản nhiên đến đáng sợ.
"Thế thì từ mai con không còn là thiếu gia nhà họ Trịnh nữa."
Câu nói này thành công khiến Trịnh Vũ Thiên im lặng ba giây. Anh khẽ cười, chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lục Yên.
"Xem ra tôi với cô đều không còn quyền từ chối nữa rồi."
Lục Yên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy chúc mừng anh, Trịnh thiếu gia. Từ hôm nay, tôi chính thức trở thành người anh ghét nhất nhưng lại không thể tránh khỏi."
Trịnh Vũ Thiên nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đầy hứng thú.
"Cô cũng vậy thôi, Lục tiểu thư."