Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Dưới gông cùm Pheromone

Crystal_6604
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
46
Views
Synopsis
Tên truyện: Dưới Gông Cùm Pheromone Giới thiệu: "Anh nghĩ tôi sẽ khuất phục sao?" "Sớm muộn gì cũng vậy thôi." Đàm Huy chưa từng tin vào sự ràng buộc giữa Alpha và Omega. Cậu luôn nghĩ rằng pheromone chỉ là một phản ứng sinh học tầm thường, không đáng để khuất phục. Nhưng rồi, cậu bị đánh dấu bởi Cố Duy Ân. Cậu muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại không thể thoát khỏi hắn. Cậu muốn quên đi, nhưng pheromone lại không ngừng gọi tên hắn. Là kẻ săn mồi, hắn chưa từng để con mồi chạy thoát. Khi lý trí và bản năng giằng xé, khi trái tim và sự chiếm hữu hòa làm một, liệu cậu có thể phá vỡ gông cùm pheromone, hay chỉ có thể mãi mãi mắc kẹt trong vòng tay của hắn? ------------------------------------------------------
VIEW MORE

Chapter 1 - Cuộc đụng độ bất ngờ

"Mày dám nói lại lần nữa?"

Đàm Huy túm cổ áo gã Alpha trước mặt, ánh mắt lạnh băng. Cậu vừa đánh xong một trận với đám du côn ngoài trường, trên người còn vài vết xước, nhưng khí thế vẫn ngùn ngụt như lửa cháy.

"Đào Mẫn Nhi không thích mày, mày hiểu chưa?" Gã Alpha kia cười khẩy, nhìn Đàm Huy với ánh mắt đầy khiêu khích.

Ngay lập tức, nắm đấm của Đàm Huy giáng xuống mặt hắn một cú trời giáng.

Bốp!

Gã ngã nhào xuống đất, khóe môi rướm máu. Nhưng chưa kịp vùng dậy, một bàn tay lạnh lẽo bỗng chặn ngang giữa hai người.

"Đủ rồi."

Giọng nói trầm ổn vang lên, không to, nhưng mang theo một uy lực khiến tất cả đều khựng lại.

Đàm Huy quay đầu.

Cố Duy Ân.

Hắn đứng đó, áo sơ mi trắng sạch sẽ không vướng một chút bụi bẩn, phong thái điềm tĩnh như thể không liên quan đến cuộc xung đột hỗn loạn này. Đôi mắt đen của hắn quét qua hiện trường, dừng lại trên người Đàm Huy.

Ánh mắt ấy khiến Đàm Huy khó chịu.

Thứ cảm giác bị nhìn thấu, bị đánh giá mà không ai có thể chạm vào.

Cậu cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Học bá Cố cũng có hứng thú với mấy trò này à?"

Cố Duy Ân không trả lời.

Hắn chỉ lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ. Đàm Huy ghét nhất là kiểu này—thái độ khinh thường, không thèm đặt ai vào mắt.

Máu nóng bốc lên, cậu vươn tay, túm lấy cổ áo Cố Duy Ân.

"Mày nhìn cái gì?"

Cả sân trường lặng như tờ. Không ai dám tin có người dám động vào Cố Duy Ân—học bá đứng đầu toàn trường, Alpha có tố chất mạnh mẽ nhất, người mà ngay cả giáo viên cũng phải kính nể.

Nhưng Cố Duy Ân không tức giận.

Hắn chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không đổi: "Đàm Huy, bỏ tay ra."

Giọng hắn không lớn, nhưng lại có một loại áp lực vô hình khiến Đàm Huy bỗng dưng cứng lại trong một giây.

Một giây đó thôi đã là sự sỉ nhục lớn nhất.

Đàm Huy nghiến răng, siết chặt tay hơn. "Nếu tao không bỏ thì sao?"

Cố Duy Ân cười nhạt.

"Vậy thì tự chịu hậu quả."

Ngay khi hắn dứt lời, một lực mạnh bất ngờ kéo giật Đàm Huy về phía trước. Cậu mất đà, cả người bị áp sát vào lồng ngực Cố Duy Ân.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Đàm Huy sửng sốt. Nhưng rất nhanh, cậu giật tay ra, lùi lại một bước. "Mày dám động vào tao?"

Cố Duy Ân không đáp, chỉ chậm rãi chỉnh lại cổ áo, như thể hành động vừa rồi không đáng bận tâm.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như ban đầu, nhưng lần này có một tia thú vị ẩn hiện.

"Dám chứ."

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại như đổ dầu vào lửa.

Đàm Huy siết chặt nắm tay, pheromone Alpha vô thức lan ra, mang theo mùi hương mạnh mẽ, sắc bén đầy tính khiêu khích. Cậu đang thách thức.

Nhưng ngay khi pheromone khuếch tán, một luồng pheromone mạnh hơn gấp mười lần lập tức đè ép xuống, nhấn chìm toàn bộ sân trường trong một áp lực khủng khiếp.

Pheromone của Cố Duy Ân.

Không sắc bén, không phô trương, nhưng lại nặng nề đến mức khiến mọi Alpha khác theo bản năng muốn cúi đầu.

Đàm Huy hít một hơi, cả người căng cứng.

Pheromone này quá mạnh.

Cậu cố chống lại, không chịu lùi bước. Nhưng cơ thể lại phản ứng trước cả lý trí—tim đập nhanh, tay chân cứng lại, mồ hôi túa ra vì áp lực.

Đây chính là chênh lệch giữa cậu và hắn.

Cố Duy Ân nhàn nhạt liếc nhìn cậu, pheromone nhanh chóng thu lại, như thể chỉ đang cảnh cáo nhẹ nhàng.

"Muốn khiêu khích tôi?" Hắn khẽ cười. "Em còn non lắm."

Câu nói đó, cùng với cái nhìn hờ hững kia, đã đánh thẳng vào lòng tự trọng của Đàm Huy.

Hắn không hề coi cậu là đối thủ.

Hắn chỉ đang đùa giỡn với một con mồi nhỏ yếu.

Cơn tức giận trong lòng Đàm Huy bùng lên dữ dội. Cậu gằn giọng: "Mày chờ đó."

Cố Duy Ân không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Đàm Huy rời đi, khóe môi hơi nhếch lên.

Thú vị thật.

Hắn nghĩ.

Tiểu Alpha của hắn, thật sự rất thú vị.

Buổi chiều hôm đó, Đàm Huy vừa đánh nhau xong.

Trên khóe môi cậu vẫn còn vệt máu, nhưng Đàm Huy chẳng buồn lau. Cậu đút hai tay vào túi quần, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ vì trận đánh, nhưng cậu vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, như thể mình là kẻ chiến thắng tuyệt đối.

Đám bạn bên cạnh vẫn còn đang bàn tán về trận đấu, nhưng Đàm Huy chẳng quan tâm. Cậu còn một chuyện quan trọng hơn—Cố Duy Ân.

Tên khốn đó.

Chỉ vì hắn mà Đào Mẫn Nhi không thèm để mắt đến cậu. Cô lúc nào cũng nhắc đến hắn, lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cái gì mà "học bá thiên tài"? Cái gì mà "lạnh lùng bí ẩn"?

Trong mắt Đàm Huy, Cố Duy Ân chẳng qua cũng chỉ là một Alpha bình thường.

Hắn nghĩ hắn giỏi đến mức nào chứ?

Vừa hay, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của hắn ở phía sân thể dục. Cố Duy Ân đang đứng dưới tán cây, một tay cầm sách, một tay cắm trong túi quần.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống người hắn, phản chiếu đường nét lạnh lùng đến vô cảm.

Cả người hắn như tách biệt khỏi thế giới này.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến Đàm Huy ngứa mắt.

Không nghĩ nhiều, cậu sải bước đi đến.

Đàm Huy (đứng trước mặt hắn, giọng chế giễu): "Học bá Cố, đang đợi người sao?"

Cố Duy Ân (ngước mắt nhìn cậu, bình thản như không có gì quan trọng): "Ừm."

Sự thản nhiên ấy càng làm Đàm Huy bực bội.

Đàm Huy (nhếch môi): "Đào Mẫn Nhi sao?"

Cố Duy Ân (không đáp, chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục đọc sách).

Bỏ qua cậu?

Hắn dám bỏ qua cậu?!

Đàm Huy (đưa tay giật quyển sách trên tay hắn, giọng thách thức): "Cậu nghĩ tôi đang nói chuyện đùa à?"

Cố Duy Ân không giật lại quyển sách. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cậu, như thể đang đánh giá một sinh vật hiếu chiến nào đó.

Cố Duy Ân (giọng nhàn nhạt, không nhanh không chậm): "Cậu muốn gì?"

Lại cái giọng điệu đó.

Lạnh lùng, xa cách, như thể mọi thứ trên đời này chẳng đáng để hắn bận tâm.

Đàm Huy ghét nhất là kiểu người như thế.

Cậu ghét cái cách hắn thờ ơ với tất cả mọi thứ, như thể thế giới này chẳng thể chạm đến hắn.

Đàm Huy (cười nhạt, cầm quyển sách quăng xuống đất, giẫm chân lên): "Tôi chỉ muốn xem thử, học bá như cậu có thể chịu được bao lâu trước khi mất bình tĩnh."

Cuối cùng, đôi mắt Cố Duy Ân cũng có chút dao động.

Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc nhỏ.