Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

bóng tối nuốt chửng

TaikhoahocVN
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
24
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Khi Bóng Tối Lên Tiếng

Trường học luôn là nơi ồn ào. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng chuông reo—mọi thứ hòa thành một nhịp điệu quen thuộc. Nhưng hôm nay… có gì đó không đúng.

Trời giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng xuống sân trường, nhuộm mọi thứ trong sắc vàng chói chang. Thế nhưng, dù là giữa ban ngày, tôi vẫn cảm thấy cái gì đó lẩn khuất trong những góc tối, thứ gì đó không nên có mặt ở đây.

Tôi ngồi bên cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra sân trường. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng từ sáng sớm nhưng tôi không biết tại sao. Không khí trong lớp học hôm nay khác hẳn mọi khi. Vẫn là những gương mặt quen thuộc, những lời nói đùa, những tiếng giáo viên giảng bài đều đều. Nhưng có gì đó… rất sai.

Tôi quay sang cậu bạn ngồi cạnh. "Này, mày có thấy hôm nay hơi lạ không?"

Hắn ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhướn mày. "Lạ gì?"

Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng lại chững lại. Chính tôi cũng không chắc mình muốn diễn tả thế nào. Chỉ là… không khí nặng nề hơn thường ngày, ánh nắng ngoài cửa sổ như bị bóp méo, còn cái bóng của tôi dưới sàn dường như nhạt hơn một chút.

Tôi cười nhạt, lắc đầu. "Không có gì."

Chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Cả lớp ồn ào đứng dậy, kéo nhau ra ngoài. Tôi cũng lười biếng đứng lên, duỗi người một cái rồi đi xuống căng tin. Dọc hành lang, học sinh túm tụm thành từng nhóm, nói chuyện rôm rả. Nhưng có một nhóm đứng im, ánh mắt dán chặt vào một góc khuất gần cầu thang.

"Có chuyện gì thế?" Tôi lại gần, chen qua đám đông.

Mấy đứa đứng phía trước bàn tán nhỏ giọng:

"Có cái gì đó trong đó…"

"Tao thề là nó vừa cử động!"

Tôi nhìn theo ánh mắt bọn họ. Nơi góc cầu thang, có một khoảng tối bất thường. Đáng lẽ dưới ánh nắng chói chang thế này, bóng tối không thể sâu đến mức không nhìn thấy gì bên trong. Nhưng ở đó… như thể ánh sáng bị nuốt chửng.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Bỗng, từ trong bóng tối, một đôi mắt mở ra. Không phải mắt người. Không có lòng trắng. Chỉ có một màu đen thăm thẳm, vô hồn.

Tôi lùi lại theo phản xạ. Một tiếng hét vang lên từ phía sau.

"Mau chạy đi!"

Không cần ai nhắc, đám đông lập tức tan rã, ai nấy hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng thay vì chạy về phía ngược lại, tôi lại đứng chôn chân tại chỗ, mắt không rời khỏi cái bóng.

Nó không còn là một mảng tối vô định nữa. Nó đang dịch chuyển.

Bóng tối từ góc cầu thang chầm chậm tràn ra, như thể một chất lỏng đang lan dần trên mặt đất. Tôi nín thở. Mọi thứ xung quanh trở nên im lặng đến đáng sợ.

"Cậu không chạy sao?"

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh. Tôi giật mình quay sang. Một cô gái đứng đó, khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi nhận ra cô ấy—một người học chung khối, nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy trước đây.

"Còn đứng đây làm gì?" Tôi hỏi.

Cô ấy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng đang lan rộng. "Cậu thấy nó không?"

Tôi nhíu mày. "Ý cậu là gì?"

Cô ấy quay sang nhìn tôi. "Không phải ai cũng nhìn thấy chúng."

Lời nói của cô ấy khiến tôi cứng người. Cô ấy biết gì đó. Nhưng trước khi tôi kịp hỏi thêm, cái bóng bỗng co rút lại rồi phóng về phía chúng tôi.

"Tản ra!" Cô gái hét lên.

Bản năng sinh tồn bùng lên trong tôi. Tôi quay đầu bỏ chạy, cảm nhận được hơi lạnh bủa vây ngay sau lưng. Tôi lao ra khỏi hành lang, lao xuống sân trường, nơi có ánh nắng. Nhưng ngay khi tôi vừa chạy tới sân, tôi sững lại.

Hàng trăm học sinh đang đứng im, ánh mắt dán vào một nơi. Tôi quay theo hướng nhìn của họ và cảm thấy dạ dày mình quặn thắt.

Trước cổng trường, một cánh cổng khổng lồ màu đen sừng sững xuất hiện từ lúc nào. Nó không có thật. Nó không nên tồn tại. Nhưng nó đang ở đó. Và từ bên trong, những cái bóng đang tràn ra.

Không ai nói một lời nào. Cả sân trường chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

Rồi, những cái bóng đó cử động.

Chúng không có hình dạng nhất định, chỉ là những thực thể mờ ảo, nhưng chúng bước đi như con người. Chúng tràn vào sân trường, tiến về phía chúng tôi.

Ai đó hét lên.

Cả sân trường vỡ òa trong hỗn loạn. Mọi người hoảng loạn chạy tán loạn, xô đẩy nhau để tìm đường thoát. Tôi bị đẩy ngã xuống đất, tay chống mạnh xuống nền xi măng rát buốt.

Tôi ngước lên.

Một trong những cái bóng đang đứng ngay trước mặt tôi.

Nó nhìn tôi chằm chằm.

Rồi… nó mỉm cười.

Tôi đông cứng. Một nụ cười méo mó, không có môi, không có nét mặt. Chỉ là một vết nứt màu trắng trong bóng tối, kéo dài đến tận mang tai.

Tôi phải chạy.

Nhưng cơ thể không nghe theo.

Bóng tối bao trùm lấy tôi.

Và rồi… mọi thứ tối sầm.