Chereads / Cưỡng Đoạt / Chapter 1 - Chương 1

Cưỡng Đoạt

doquynhoanh
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 22
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1

Bầu trời xám xịt, không khí căng thẳng bao trùm khu vực huấn luyện. Hàng loạt binh sĩ tập trung chạy bộ theo hàng ngũ, từng tiếng bước chân đồng đều vang lên mạnh mẽ.

Ở một góc sân, một chiếc xe sang trọng lặng lẽ dừng lại.

Cánh cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đen bóng loáng chạm xuống mặt đất, từng bước đi vững vàng, không hề do dự.

Diệp Thanh xuất hiện, cả doanh trại như chững lại một nhịp.

Bộ váy vest ôm sát càng làm nổi bật dáng người cao ráo, quyến rũ nhưng không kém phần mạnh mẽ của cô. Đường cắt may tinh tế, từng chi tiết đều tôn lên sự sang trọng và quý phái của một tiểu thư tài phiệt.

Mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, làm lộ ra đường nét gương mặt sắc sảo. Đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên quét qua toàn bộ doanh trại.

Cô chẳng buồn để ý đến những ánh nhìn kinh ngạc, dè chừng hay hiếu kỳ xung quanh.

Tất cả những gì cô quan tâm, chỉ có một người—Tống Diệu Phong.

Diệp Thanh chậm rãi bước về phía trước, từng nhịp gót giày vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Mấy binh sĩ gần đó theo bản năng lùi lại, có người thậm chí còn thấp giọng bàn tán:

"Diệp tiểu thư lại đến nữa sao?"

"Không phải cô ấy từng gây chuyện ở đây rồi à?"

"Lần này còn dám ngang nhiên xuất hiện thế này…"

Không ai dám nói to, nhưng ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía cô.

Tống Diệu Phong vừa từ khu huấn luyện bước ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy thì khẽ nhíu mày.

"Diệp tiểu thư."

Anh bước lên một bước, giọng nói trầm ổn mang theo chút bất đắc dĩ.

"Cô lại đến đây làm gì?"

Diệp Thanh dừng bước trước mặt anh, ánh mắt lạnh nhạt nhưng kiên định.

"Tìm anh."

Hai chữ đơn giản nhưng vô cùng trực tiếp, không chút che giấu.

Tống Diệu Phong thoáng sững người.

Anh còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói trầm thấp, mang theo uy nghiêm đã vang lên từ phía sau.

"Diệp Thanh, tôi nghĩ tôi đã cảnh cáo cô rồi."

Bầu không khí như đông cứng lại trong nháy mắt.

Diệp Thanh không cần quay đầu cũng biết ai vừa lên tiếng.

Thiếu tướng Tần Cảnh.

Hắn chậm rãi bước đến, đôi giày quân nhân giẫm lên mặt đất đầy mạnh mẽ. Bộ quân phục chỉnh tề càng tôn lên dáng người cao lớn, uy nghiêm.

Tất cả binh sĩ xung quanh theo bản năng đứng thẳng người, không dám thở mạnh.

Tần Cảnh dừng lại trước mặt Diệp Thanh, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn cô không rời.

"Cô không hiểu lời tôi nói, hay là cố tình không muốn hiểu?"

Lời nói mang theo sự áp chế đáng sợ, nhưng đối diện với hắn, Diệp Thanh lại không có chút cảm xúc nào.

Cô không sợ hắn.

Không bao giờ sợ.

Diệp Thanh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tần Cảnh, như thể hắn không đáng để cô bận tâm.

"Tôi có việc tìm Tống Diệu Phong, không liên quan đến anh."

Một câu nói thẳng thừng, không chút nể nang.

Tống Diệu Phong khẽ nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn Tần Cảnh.

Không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt.

Tần Cảnh nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia nguy hiểm.

Cô dám không xem hắn ra gì?

Hắn tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

"Diệp Thanh, tôi cảnh cáo cô." Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự uy hiếp rõ ràng. "Nếu còn dám gây rối ở đây một lần nữa… hậu quả, cô tự gánh lấy."

Nhưng Diệp Thanh chẳng những không sợ, mà còn nhếch môi cười nhạt.

"Vậy sao?" Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng đầy châm chọc. "Để tôi xem, Thiếu tướng Tần có thể làm gì tôi?"

Tần Cảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, ánh mắt tối lại.

Không ai dám nói chuyện với hắn theo cái kiểu này.

Cả quân đội này, từ tướng lĩnh cấp cao đến từng binh sĩ, đều chỉ dám đứng nghiêm khi nghe hắn ra lệnh. Vậy mà Diệp Thanh—một người ngoài, một tiểu thư nhà tài phiệt—lại dám khiêu khích hắn trắng trợn như vậy.

Hắn cảm nhận được từng mạch máu trong cơ thể đang sôi trào, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

"Cô nghĩ tôi không dám động đến cô sao?"

Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ đều mang theo áp lực khiến người khác nghẹt thở.

Thế nhưng, Diệp Thanh chẳng hề có phản ứng gì.

Cô vẫn đứng đó, thản nhiên như thể người trước mặt chỉ là một kẻ qua đường. Đôi mắt đen láy của cô phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nhưng trong đáy mắt lại không có lấy một chút sợ hãi.

Ngược lại, cô còn nở một nụ cười nhạt.

"Thiếu tướng Tần, tôi nghĩ anh đang đánh giá mình quá cao rồi."

Câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Tần Cảnh.

Xung quanh, những binh sĩ nãy giờ nín thở quan sát cũng phải âm thầm toát mồ hôi lạnh.

"Láo thật…" Một người khẽ lẩm bẩm.

Tống Diệu Phong đứng bên cạnh cũng cảm thấy tình hình không ổn. Anh hơi nghiêng người, hạ giọng nhắc nhở:

"Diệp tiểu thư, cô nên—"

Nhưng Diệp Thanh đã giơ tay lên, cắt ngang lời anh.

"Tôi nói rồi, tôi chỉ đến tìm anh. Những người khác không liên quan."

Những người khác?

Tần Cảnh bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy chẳng có chút ấm áp nào.

Hắn—một Thiếu tướng—lại bị gạt sang một bên như thể không đáng để nhắc tới?

Sự kiên nhẫn của hắn chạm đến giới hạn.

Bỗng nhiên, hắn vươn tay, túm chặt lấy cổ tay của Diệp Thanh.

Lực đạo mạnh mẽ khiến cô không thể lập tức thoát ra, nhưng thay vì giật mình hay tức giận, Diệp Thanh chỉ khẽ nhướng mày.

"Buông ra."

Cô không hét lên, không hoảng sợ. Chỉ đơn giản là một mệnh lệnh.

Như thể cô là kẻ nắm quyền ở đây, còn hắn chỉ là một người lính cấp thấp đáng bị khiển trách.

Ánh mắt lạnh lùng của cô không có một chút dao động, tựa như một lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút cắt vào lòng kiêu ngạo của Tần Cảnh.

Tống Diệu Phong thấy tình hình căng thẳng, lập tức tiến lên can ngăn.

"Thiếu tướng, chuyện này—"

Nhưng hắn không để anh nói hết câu.

Tần Cảnh nhìn Diệp Thanh, ánh mắt trở nên u ám.

Hắn cúi đầu, hơi ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy.

"Cô nghĩ mình có tư cách ra lệnh cho tôi sao?"

Diệp Thanh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tần Cảnh, anh không đủ sức áp chế tôi đâu."

Không có một chút sợ hãi nào.

Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhưng dường như người bị khống chế lại chính là hắn.

Tần Cảnh nhìn người phụ nữ trước mặt—người duy nhất dám đứng trước mặt hắn mà không run sợ.

Sự ngạo mạn này, sự kiêu ngạo này…

Hắn không thích.

Nhưng cũng không thể chịu được việc cô coi thường hắn.

Được thôi.

Hắn chậm rãi buông tay, ánh mắt không hề rời khỏi cô.

"Cô sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng này, Diệp Thanh."

Nhưng Diệp Thanh chỉ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén như dao:

"Tôi chờ."