Cậu không nhớ rõ mình đã ngủ quên từ lúc nào. Chỉ biết rằng khi mở mắt ra, thế giới trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn chiếc giường bừa bộn, không còn màn hình máy tính nhấp nháy trong đêm khuya. Xung quanh cậu là một căn phòng trắng xóa, không có cửa, không có cửa sổ.
Trống rỗng.
Cậu khẽ cử động ngón tay, rồi từ từ đứng dậy.
"Đây là đâu…?"
Câu hỏi vừa thốt ra, một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu.
[Chào mừng người chơi mới.]
Cậu giật bắn mình.
[Trò chơi sẽ bắt đầu ngay lập tức.]
Màn hình khổng lồ trước mặt cậu sáng lên, hiện ra dòng chữ đỏ rực như được khắc bằng máu:
[Luật Chơi Số 1: Không thể thoát ra.]
Cậu hít vào một hơi lạnh. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội. Một lối đi đen ngòm mở ra từ hư không, kéo cậu vào bóng tối.
---
"Tải dữ liệu người chơi..."
"Xác nhận thông tin cơ bản..."
"Kết nối hệ thống..."
Tiếng rè rè vang lên trong đầu, giống như một chiếc radio bị nhiễu sóng. Sau đó, một bảng thông báo trong suốt xuất hiện trước mặt cậu:
> [Người chơi: ???]
[Cấp độ: 0]
[Trạng thái: Chưa xác định]
Cậu cau mày.
Làm sao mà…?
[Hãy đặt tên của bạn.]
Cậu do dự một lúc, rồi nhập vào cái tên của mình. Nhưng ngay khi nhấn xác nhận, dòng chữ trên màn hình méo mó, biến đổi.
> [Người chơi: ERROR]
Trái tim cậu chùng xuống.
Lỗi?
[Xác nhận danh tính không thành công. Hệ thống sẽ tự động đặt tên.]
Màn hình nhấp nháy một hồi, rồi hiển thị một cái tên kỳ lạ. Một cái tên mà cậu chưa từng nghe thấy trong đời.
> [Người chơi: 117 – Vô Danh]
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Tại sao hệ thống lại không thể nhận diện danh tính của cậu?
Trước khi kịp suy nghĩ thêm, một dòng chữ mới hiện lên.
[Thử thách đầu tiên bắt đầu.]
[Luật Chơi Số 2: Không tin tưởng ai ngoài bản thân.]
Cậu chưa kịp phản ứng thì cơ thể đột ngột rơi xuống.
Xung quanh cậu là vực thẳm đen ngòm.
Tiếng gió rít bên tai, và phía dưới—một bãi đất hoang vắng, nơi hàng chục người chơi khác cũng vừa rơi xuống.
Trò chơi chết chóc đã chính thức bắt đầu.