Chereads / Tự Do / Chapter 1 - 1. Xuyên không

Tự Do

vyy_nghiiem
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 7
    Views
Synopsis

Chapter 1 - 1. Xuyên không

Cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính suốt mấy đêm này tên Trần Ngọc Ly.

Cô ấy là cô gái điển hình của sự bê bối: mái tóc ngắn rối cứng vì năm ngày chưa gội; phòng bừa bộn quần áo, vỏ snack...; phòng không chịu quét; bỏ ăn bỏ uống để chơi game cả tuần nay rồi.

Trần Ngọc Ly là sinh viên năm 3 khá nhiều áp lực trên trường lớp và gia đình, nên có lẽ vì vậy mà cô dọn ra ngoài trọ và bắt đầu buông thả cả tháng nay rồi.

Cô đã thức trắng gần như cả tuần, chỉ ngủ 2-3 tiếng mỗi ngày, có hôm thức trắng, đói thì ăn tạm gói mì hoặc snack rồi lại đâm đầu vô game.

Chính vì vậy cô đã đột tử ngay trong chính phòng trọ chưa thuê đầy 1 tháng.

Nhưng hiện tại cô không ở thiên đàng hay địa ngục; đối diện cô có một chàng trai mặc đồ giáp như trong game cô yêu thích và một thứ (?) gì đó nhầy nhầy bóng nhẫy toả mùi hôi thối đang... đánh nhau?

"Cái đéo gì thế này, mình mới khó thở rồi nằm vật ra ở sàn mà?!"

"Còn hai cái thứ đang làm gì vậy? Đánh nhau à?" - Cô ôm đầu chạy trốn sau cái cây cách đó rất xa.

"Tưởng mình chết rồi chứ, đây là giấc mơ cuối trước khi chết à? Hay như trong phim là xuyên không nhỉ?!! Chắc không phải đâu nhỉ haha..."

/Cộp/

Tiếng kim loại va đập vào thân cây trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên đầy khó hiểu.

"Silimon to cỡ đó mà cô không chạy đi, cô bị điên à?"

Chàng trai vừa rồi đánh nhau đang hỏi cô với giọng bực bội mà còn pha chút lo lắng.

"Hả? Si-li gì cơ? Chạy chi?" - Cô ngó ra đằng sau chàng trai, thấy con bầy nhầy kia nằm cứng đơ, đang tan biến thành bụi ánh sáng.

Quá bất ngờ cô chạy lại gần.

"Woaa, phép thuật à? Đóng phim hả, kĩ xoả đỉnh ghê!! Ấy làm gì vậy??!"

Cổ áo cô bị giật ngược lại, cô tức giận quay lại chất vấn mà chưa kịp nói đã bị khuôn mặt đăm đăm kia doạ sợ câm nín.

"Tôi đang hỏi cô đấy?"

Là một con nợ tư bản, đứa con gái bị quản thúc từ bé thì cô biết giờ mà mình lên cơ một thì rất có thể bị ăn đòn nhừ tử nên cô đổi giọng.

"Á hí hí, thì là tui hông bít tại sao lại vậy nữa, nhưng mở mắt ra là nằm ở bãi cỏ kia thấy anh đang đánh cái con gì trông như bãi nước mũi hồi nãy rồii" - Người cô vặn vẹo tỏ vẻ vô tội.

"Ý cô là bị bất tỉnh rồi suýt bị Silimon ăn thịt ư?" - Chàng trai mất kiên nhẫn.

"Silimon là gì vậy?"

"..."

"Là con vừa rồi hả, nhưng nó là cái gì vậy?"

"Cô... bị mất trí nhớ à?!..."

"Đâu có, tôi..."

Cô tính phủ nhận nhưng nhận ra hình như có gì đó lạ với hoàn cảnh bây giờ nên cô nhận đại, tính phóng lao theo lao để hiểu tình hình trước.

"Hình... hình như bị... mất trí nhớ thật... Mà tôi cũng không biết... tại sao lại ở đây nữa..."

"Vậy cô nhớ tên mình không?" - Chàng trai lạnh lùng đáp.

"Tôi tên Trần Ngọc Ly" - Cô nhanh nhảu trả lời.

"... May là còn nhớ tên"

"Hì hì, vậy còn anh?"

"Tôi tên Ames, không có họ"

"...?"

"Thôi đi, vậy cô đi theo tôi" - Chàng trai thu vũ khí lại rồi dẫn đường.

Theo như cô khôn khéo gặng hỏi từ tên kiệm lời này thì đại khái cũng hiểu tình hình rồi.

Cô đã xuyên không vào game mình yêu thích!!!

Game này là game thế giới giả tưởng dạo gần đây rất nổi. Cô đã chơi và nghiền đến mức quên ăn quên ngủ rồi đột quỵ cơ mà, nghĩ là thấy tức.

"Đây là nhà anh hả?" -Cô trợn mắt.

"Không vào có thể chọn ở ngoài" - Chàng trai vô cảm trả lời.

"Không tôi không có ý gì hết á, mà là nó quá amazing thôi"

"Lại nói gì không hiểu, vào đây"

Dẫn cô đến trước phòng nào đó.

"Cô ngủ ở đây tạm nhé, phòng đủ đồ cần thiết, quần áo hay đồ gì cô cần thì mai tôi dẫn cô đi mua"

Dẫn cô đi quanh nhà thì đến 1 phòng cuối anh nghiêm túc nói.

"Phòng này không được bước vào"

"Sao dạ?"

"Vì..."

"Vì? Vì? Vì gì vậy anh Ames đẹp trai"

"Vì đó là... phòng ngủ của tôi"

"Xì, làm tưởng gì cơ"

"..."

"Thôi tôi đi ngủ đây"

Cô về phòng thì nằm ngửa lên giường và bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.

Cô đang chơi game thì đột ngột máy bị tắt khiến cô tức tối vì đang đánh boss, cô cúi người tìm nguyên do thì bị đột quỵ.

"Lẽ nào game vô tình lỗi rồi cuốn linh hồn mình vào?" -Cô lẩm bẩm.

/Ting Ting Ting/

"Wtf??!"

"Hình như mình mới nghe thấy gì đó máy móc như AI vậy?"

"Sơ suất gì má?" -Cô bật dậy.

"Khoan Khoan Khoan!!!"

"Ý là, tôi chết do đột tử hay là do game lỗi má?"

"Chốt lại" -Cô gằn giọng.

"..."

"Cái đéo gì thế? Nghĩa là tôi không có sức mạnh hả"

<Đúng vậy>

"Sao càng ngày càng muốn băm vằm cái hệ thống mi thế nhỉ?" -Cô gào lên.

/Cốc cốc/

"Cô không sao chứ?" -Giọng nam trầm thấp ngoài cửa vang lên.

"Ahaha, tôi không sao"

"Sao tôi nghe thấy cô đanh nói chuyện mà?"

"Haha tôi bị sảng á, thôi anh đi ngủ đi"

Sau khi đuổi anh ta đi thì cô cũng không thấy cái hệ thống kia ở đâu nên cô đi ngủ luôn, mai tính tiếp.

Bên kia phòng thì Ames đang ngồi trầm ngâm trước bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.

***

"Cô dậy rồi à" -Anh đang chẻ củi ngoài sân thì thấy cô ngáp ngắn ngáp dài bước ra.

"Oáp~, vâng giường của nhà anh êm hơn tôi nghĩ nhiều á"

"Ra đây phụ tôi ôm đống củi này vào nấu đồ ăn sáng"

"Woaa, okay!"

Trong bếp một người thì bận rộn nấu ăn, một người thì bận rộn sờ mó khám phá mọi thứ.

Môi trường và trang phục trong đây giống như mấy game chiến đấu dành đất đai vậy nên khá hoang sơ, đối với người hiện đại như cô quả thật rất thú vị.

"À anh bao nhiêu tuổi vậy?"

"..." -Tay anh vẫn làm thoăn thoắt.

"Ơ sao anh không trả lời"

"Tôi 3500 tuổi rồi"

"Trời má giỡn gì kì cha"

"???"

"Haha là thật à, ngầu quá ha"

"Ngầu?"-Tay thái thịt ngừng lại.

"Đúng rồi, bất tử ngầu lắm mà đúng không?"

/Rầm/

Tiếng dao cắm phập vào thớt, anh quay ra trừng mắt nhìn cô.

Tiếng hệ thống lại hiện lên trong đầu cô.

"???"

"Sao không nói sớm?"

Cô không biết làm gì hết đành cười trừ.

"Hihi tui hông có bít, hay... hay để tui nấu cho nha... Ames đại nhân qua kia ngồi đi"-Cô đẩy lưng anh qua ghế.

Cô thành thục nấu ăn, với người có gia đình nghiêm khắc thì từ bé việc nấu ăn đã không làm khó được cô rồi.

"Tadaa, mukbang thôi nào"

"..."

"Sao vậy?"

"Không ngờ trứng còn có thể nấu như thế này"

"Dĩ nhiên, tôi còn nấu được nhiều nữa, ăn đi ăn đi"

Anh nếm thử và quả thật hơn anh nấu rất nhiều, anh ăn nhiều đến mức đây là bữa sáng no nhất từ khi sinh ra đến giờ.

"Thế nào thế nào ngon phải hông? Thế nào thế nào"

"Ừm cũng được"

"Xí không thèm nấu cho anh nữa"

"Ngon"

"Hihi phải thật lòng như thế mới ngoan chứ"