Chereads / Thiên Mệnh Hệ Thống / Chapter 1 - Phế Vật Rơi Xuống, Ma Thần Trỗi Dậy

Thiên Mệnh Hệ Thống

Dezoo
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 73
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Phế Vật Rơi Xuống, Ma Thần Trỗi Dậy

Bầu trời đêm dày đặc mây đen, che lấp đi ánh trăng và các vì tinh tú. Không gian chìm trong một bóng tối lạnh lẽo, kéo dài đến vô tận. Những ngọn gió rét buốt thổi qua từng tán cây, mang theo hơi nước từ khe suối, tạo thành một màn sương mờ ảo bao phủ dãy núi hoang vu. Nơi này, không có ánh đèn, không có dấu chân người, chỉ có những tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió thê lương.

Một thiếu niên lầm lũi bước đi trên con đường đất lầy lội. Quần áo hắn rách nát, vết máu loang lổ khắp người, mái tóc dài bết dính mồ hôi và bụi bẩn. Đôi chân trần giẫm lên sỏi đá lởm chởm, để lại từng vệt máu đỏ sẫm. Mỗi bước đi là một cơn đau xuyên thấu, nhưng hắn không dừng lại. Hắn không thể dừng lại.

Lâm Viễn – cái tên mà ai cũng biết trong gia tộc Lâm thị, nhưng không phải với sự kính trọng hay ngưỡng mộ, mà là với sự khinh miệt và chế giễu.

Hắn sinh ra trong một gia tộc tu chân cấp thấp, nơi mà quyền lực được quyết định bởi tu vi và thiên phú. Dù không phải là một đại thế gia, Lâm thị vẫn có đủ thực lực để đứng vững trong Thanh Vân quốc. Gia tộc này có lịch sử vài trăm năm, dựa vào một vị trưởng lão Kim Đan tọa trấn mà duy trì thế lực.

Nhưng tất cả những điều đó chẳng có nghĩa lý gì với Lâm Viễn.

Vì ngay từ khoảnh khắc hắn chào đời, số phận đã định đoạt rằng hắn sẽ là một kẻ vô dụng.

Mỗi đứa trẻ sinh ra trong Lâm thị đều phải trải qua một nghi thức quan trọng: Thí nghiệm linh căn. Đây là bước đầu tiên để xác định ai có tư cách tu luyện, ai sẽ trở thành niềm hy vọng của gia tộc, và ai sẽ bị bỏ mặc.

Linh căn là điều kiện tiên quyết để bước vào con đường tu tiên. Những người sở hữu linh căn trung phẩm trở lên đều có thể hấp thụ linh khí, từng bước tu luyện để trở thành cường giả. Ngay cả những kẻ có linh căn hạ phẩm, dù tu luyện chậm chạp, vẫn còn cơ hội tiến xa nếu có đủ tài nguyên.

Nhưng nếu không có linh căn…

Kết quả sẽ chỉ có một: Không thể tu luyện.

Lâm Viễn chính là một trong những kẻ đó.

Ngày kiểm tra linh căn, hắn sáu tuổi. Hắn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên viên ngọc thí nghiệm, lòng tràn đầy hy vọng. Mọi đứa trẻ khác đều đã được xác nhận linh căn, có kẻ sở hữu linh căn thủy, có kẻ mang linh căn hỏa. Một vài đứa may mắn hơn, sở hữu song linh căn, được tộc trưởng đích thân ban thưởng, chuẩn bị tài nguyên để bồi dưỡng.

Nhưng đến lượt hắn—

Không có gì xảy ra.

Không một tia sáng, không một chút linh khí dao động. Viên ngọc vẫn lạnh lẽo, vô hồn như một hòn đá tầm thường.

Sự im lặng kéo dài chỉ trong vài giây, nhưng đối với hắn, nó như một thế kỷ. Rồi những tiếng xì xào vang lên.

"Không có linh căn..."

"Hắn không thể tu luyện!"

"Một phế vật!"

Lâm Viễn không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng ánh mắt của mọi người đã nói lên tất cả. Trước đó, hắn là một thiếu gia nhỏ trong gia tộc, dù không phải thiên tài nhưng vẫn là con trai của một trưởng lão. Nhưng từ khoảnh khắc đó, hắn trở thành một kẻ dư thừa. Một đứa trẻ vô dụng không có bất kỳ giá trị nào.

Hắn không thể tu luyện, nghĩa là suốt đời này hắn sẽ mãi chỉ là một phàm nhân, trong khi những kẻ cùng tuổi sẽ từng bước trở thành cường giả, nắm giữ sức mạnh vượt xa người thường.

Phụ thân hắn, Lâm Thiên Du, một trưởng lão quyền thế trong gia tộc, từ ngày đó đã không còn xem hắn là con trai. Mẫu thân hắn, người duy nhất trong gia đình yêu thương hắn, đã qua đời khi hắn tám tuổi. Kể từ đó, hắn sống như một cái bóng trong gia tộc Lâm thị, không ai quan tâm, không ai bảo vệ.

Những năm tháng sau đó, hắn bị ép phải làm những công việc của một người hầu. Trong khi những đứa trẻ khác học kiếm pháp, luyện khí công, thì hắn phải quét dọn sảnh đường, bưng trà cho những kẻ mà trước đây từng gọi hắn là huynh đệ.

Hắn từng nghĩ rằng chỉ cần hắn cố gắng, chỉ cần hắn nhẫn nhịn, một ngày nào đó gia tộc sẽ công nhận hắn. Nhưng hắn đã sai.

Dù hắn có làm gì, dù hắn có ngoan ngoãn đến đâu, trong mắt họ, hắn vẫn là một kẻ thừa thãi.

Và hôm nay, hắn đã bị chính gia tộc của mình đẩy vào đường chết.

Buổi sáng, hắn bị gọi đến đại sảnh. Trước mặt tất cả trưởng lão và đệ tử tinh anh, hắn bị tuyên bố là một kẻ "cản trở sự phát triển của gia tộc" và bị trục xuất.

Nhưng không đơn giản chỉ là trục xuất.

Họ không muốn để hắn sống.

Hắn bị dẫn đến vách đá bên ngoài gia tộc, nơi vực sâu U Minh Tuyệt Cốc kéo dài đến tận chân trời. Một nơi mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không dám dễ dàng bước vào. Người ta nói rằng dưới đáy vực là những quái thú cổ xưa, là vùng đất chết nơi linh khí cạn kiệt, là nơi mà một khi rơi xuống thì không còn đường trở lại.

"Ngươi không có tư cách mang họ Lâm nữa."

Một kẻ nào đó đẩy hắn.

Gió rít lên bên tai.

Và hắn rơi xuống.

Hắn không hét lên. Không phải vì không muốn, mà vì hắn đã không còn đủ sức để sợ hãi nữa.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

"Nếu có một cơ hội..."

"Nếu có một cách nào đó để ta sống sót..."

"Ta sẽ không bao giờ để chúng giẫm đạp lên ta nữa."

Hắn không biết vực thẳm này có gì. Hắn không biết mình có thể sống hay không.

Nhưng dù cho phải bò ra khỏi địa ngục, hắn cũng sẽ không chấp nhận số phận này.

Bóng tối nuốt chửng tất cả.

Lâm Viễn không biết mình đã rơi bao lâu. Gió rít gào bên tai, từng cơn đau nhói xuyên qua cơ thể khi hắn va đập vào những tảng đá nhô ra từ vách vực. Mỗi lần va chạm là một cơn địa chấn trong cơ thể, khiến xương cốt hắn như vỡ vụn, máu chảy đầm đìa. Nhưng ý thức hắn vẫn chưa bị bóng tối cướp mất.

Hắn vẫn còn sống.

Nhưng sống để làm gì?

Sự phản bội của gia tộc, ánh mắt khinh miệt của phụ thân, những tháng ngày bị giày xéo như cỏ rác… Những ký ức ấy hiện lên trong đầu hắn, tràn ngập căm hận và bi ai.

"Nếu đây là kết cục của ta, tại sao ông trời lại để ta sinh ra?"

Nhưng thiên đạo không có câu trả lời.

Một cơn đau xé toạc lưng hắn khi một cú va đập mạnh nhất xảy ra. Hắn cảm giác như cột sống đã gãy, từng thớ thịt rách toạc, ý thức chìm vào hư vô. Nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn tưởng rằng tất cả đã kết thúc…

Hắn ngừng rơi.

Cơ thể hắn đáp xuống một bề mặt mềm mại, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã đỡ lấy hắn giữa lòng vực sâu. Một dòng khí lạnh lẽo bao trùm, luồn qua từng sợi thần kinh, khiến hắn run lên.

Lâm Viễn không mở mắt ngay. Hắn cần thời gian để chắc chắn rằng mình còn sống. Cơn đau vẫn còn đó, nhưng nó không còn bén nhọn như trước. Từ từ, hắn cảm nhận được nhịp đập của chính mình. Chậm, yếu, nhưng vẫn còn.

Hắn cố mở mắt.

Trước mặt hắn là một bầu trời đen kịt, không có sao, không có trăng, chỉ là một màn đêm vô tận. Không gian xung quanh mờ mịt, phủ đầy sương lạnh, mang theo một mùi hương kỳ lạ—hòa quyện giữa hơi đất ẩm ướt và một thứ gì đó cũ kỹ, cổ xưa, như thể nơi này đã ngủ yên hàng vạn năm.

Hắn đang nằm trên một tấm đệm cỏ kỳ lạ. Những cọng cỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh biếc, dù yếu ớt nhưng đủ để chiếu sáng xung quanh. Lâm Viễn run rẩy nâng cánh tay lên, nhưng một cơn đau buốt lập tức truyền đến. Hắn nhìn xuống và nhận ra toàn thân mình bầm dập, có những chỗ máu đã khô lại, có những chỗ vẫn còn rỉ ra từ vết thương chưa lành.

Nhưng điều kỳ lạ là hắn vẫn sống sót sau cú rơi.

Không thể nào.

Hắn không có tu vi, không có linh lực hộ thể, với cú rơi đó, dù là một tu sĩ Luyện Khí cũng khó mà toàn mạng.

Vậy tại sao hắn vẫn còn sống?

Hắn cố ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh.

Lòng vực này không hề tối đen như hắn tưởng. Dù bầu trời đen kịt, nhưng xung quanh vẫn có ánh sáng từ những đốm lửa lập lòe trên vách đá, từ những loại thực vật phát quang kỳ lạ. Những cái cây khô cằn, xoắn xuýt như những bàn tay quỷ dị, vươn ra từ đất đá. Xa xa, có những hang động đen ngòm ẩn hiện trong màn sương mờ ảo, như miệng những con thú khổng lồ đang chờ đợi con mồi sa chân.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Nơi này không giống một lòng vực bình thường.

Hắn hít một hơi sâu, nhưng lập tức ho sặc sụa. Không khí nơi đây đặc quánh, mang theo một cảm giác áp bức, nặng nề đến mức khiến hắn khó thở. Nhưng điều đáng sợ nhất là—

Không có linh khí.

Lâm Viễn cắn chặt răng.

U Minh Tuyệt Cốc không phải là một nơi xa lạ với tu sĩ trong Thanh Vân quốc. Nó là vùng đất tử vong, nơi mà ngay cả những tu sĩ Kim Đan cũng không dám bước vào. Nhưng điều đáng sợ nhất về nó không phải là những con quái vật ẩn nấp bên trong, mà là vì nơi này không có linh khí.

Không có linh khí, nghĩa là không thể tu luyện, không thể vận dụng pháp thuật, không thể khôi phục thương thế bằng đan dược.

Một nơi như vậy, với một kẻ phàm nhân như hắn, chỉ có một kết cục duy nhất: Chết.

Hắn siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến chảy máu. Không. Hắn không thể chết dễ dàng như vậy.

Bất kể nơi này là gì, bất kể có thứ gì ẩn nấp trong bóng tối, hắn cũng phải tìm cách sống sót.

Hắn nghiến răng, cố gắng gượng dậy, nhưng ngay khi vừa nhích người, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ đằng xa.

Là tiếng… nhai nuốt.

Tim hắn đập mạnh.

Trong bóng tối, một sinh vật đang cử động.

Nó cách hắn không xa.

Hắn nín thở, ép sát người xuống nền đất lạnh. Cố gắng điều chỉnh nhịp tim để không gây ra tiếng động, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dưới ánh sáng yếu ớt của những cây cỏ phát quang, hắn có thể thấy một thứ gì đó đang ngồi xổm, lom khom trên một tảng đá.

Một hình dạng gầy gò, làn da xám xịt, đôi tay dài ngoằng với những móng vuốt nhọn hoắt. Nó đang gặm nhấm thứ gì đó—một bộ xương người còn dính đầy thịt nát.

Hơi thở hắn nghẹn lại.

"Quái vật!"

Hắn không dám cử động. Nếu sinh vật đó phát hiện ra hắn…

Nhưng đúng lúc đó, nó đột ngột ngẩng đầu lên.

Hai con mắt trống rỗng, đỏ như máu, nhìn thẳng về phía hắn.

Hơi thở lạnh băng bao trùm.

Nó đã phát hiện ra hắn.

Và nó đang… cười.

Lâm Viễn cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt, sinh vật kia đứng dậy. Đôi chân gầy trơ xương khẽ nhích về phía hắn, móng vuốt cào nhẹ xuống tảng đá, phát ra âm thanh sắc bén rợn người.

Nó không vội tấn công. Nó đang… chờ đợi.

Ánh mắt đó, nụ cười đó—không phải của một con thú đơn thuần.

Nó đang thưởng thức nỗi sợ của hắn.

Lâm Viễn biết mình không thể chạy. Cơ thể hắn lúc này chẳng khác gì một đống thịt vụn rách nát, mỗi cử động đều khiến cơn đau dữ dội truyền đến. Nhưng nếu ngồi yên chờ chết, kết cục càng thê thảm hơn.

Tâm trí hắn xoay chuyển điên cuồng.

Phàm nhân không thể đấu với quái vật. Nhưng… nó cũng từng là con người.

Xác chết mà nó đang gặm nát là bằng chứng.

Hắn nuốt xuống, hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn đau rồi từ từ mở miệng, giọng khàn đặc:

"Ngươi… cũng từng là ta, đúng không?"

Bóng đen khựng lại.

Cặp mắt đỏ quạch ấy chớp nhẹ. Một thoáng do dự lóe lên trong ánh nhìn vô hồn. Nhưng rồi, như thể ý thức của nó bị một thứ gì đó nghiền nát, sinh vật ấy lại nhếch miệng cười.

Giọng nói vỡ vụn như những thanh âm bị cắt xén:

"…Ngươi… sẽ… giống… ta…"

Bàn tay xương xẩu nâng lên. Móng vuốt rít gió, lao thẳng đến cổ họng hắn.

Không còn lựa chọn nào khác.

Lâm Viễn lăn sang một bên, dù đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên. Móng vuốt cào xuống đất, để lại những vết rạch sâu hoắm.

Quái vật nhanh hơn hắn.

Nhưng nó có trí khôn—nghĩa là nó có điểm yếu.

Lâm Viễn không thể đánh, nhưng hắn có thể đánh cược.

Cơn đau xé rách từng thớ thịt khi hắn cố gắng bật dậy. Một tay mò vào nền đất ẩm ướt, nắm lấy một viên đá lạnh lẽo. Không phải vũ khí tốt nhất, nhưng… hắn chỉ có thế.

Quái vật lao tới, đôi mắt đỏ rực.

Hắn nghiêng người, giơ viên đá lên—

Đập mạnh vào thái dương của chính mình.

Một tiếng BỐP vang lên. Máu nóng lập tức tràn xuống trán, che khuất tầm nhìn. Cơn đau dữ dội ập đến, nhưng hắn vẫn sống.

Và quan trọng hơn—

Quái vật dừng lại.

Nó đứng bất động, cặp mắt trừng lớn, như thể không thể hiểu nổi hành động của hắn.

Lâm Viễn lảo đảo, nhưng vẫn giữ ánh mắt chằm chằm vào sinh vật trước mặt, giọng khàn đặc:

"Ta… không giống ngươi. Ta sẽ không chết ở đây."

Không có linh khí. Không có sức mạnh. Nhưng ý chí—ý chí vẫn còn.

Trong khoảnh khắc đó, bóng đen trước mặt hắn run rẩy.

Không phải vì sợ hãi. Mà vì tức giận.

"NGU NGỐC… NGƯƠI… SẼ CHẾT!"

Nó gầm lên.

Cơn gió lạnh buốt ập đến, bóng đen lao tới như một cơn ác mộng.

Và đúng lúc đó—

—Một âm thanh vang lên trong đầu hắn.

[Hệ thống kích hoạt…]

[Mở khóa quyền hạn sơ cấp…]

[Đồng bộ hóa hoàn tất.]

[Chào mừng ký chủ đến với—Thiên Mệnh Hệ Thống.]