Hác Nhân dùng cả tay chân đứng dậy trên mặt đất, vừa xoa bóp bắp đùi vừa lẩm bẩm: "Mẹ nó, có thể vui vẻ làm người địa cầu không đây..."
Hắn chắc chắn 100% rằng lúc trước mình vẫn còn đang hóng mát trước cửa nhà. Quanh hắn là phố cũ, ngõ hẻm quen thuộc hơn hai mươi năm, những căn nhà xập xệ và mặt đường xi măng đầy ổ gà ở Bạch Thạch lộ, nam ngoại ô, vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, mọi thứ đã hoàn toàn biến dạng.
Hác Nhân phát hiện mình đang đứng giữa một đại thảo nguyên rộng lớn vô biên!
Phóng tầm mắt ra xa, một màu xanh ngút ngàn. Trong tầm mắt chỉ có cỏ dại xanh mướt dài đến bắp chân trải rộng vô tận. Gió đêm thổi từng cơn mát rượi hơn cả trong thành phố, khiến thảo nguyên dưới chân cũng gợn sóng liên hồi. Hác Nhân ngẩng đầu lên trời. Đó là bầu trời đêm đầy sao rậm rạp, sạch sẽ trong vắt mà hắn chưa từng thấy ở thành thị. Ánh sao dày đặc và sáng đến mức hắn có thể thấy rõ cảnh vật trên thảo nguyên trong đêm tối.
Và ở tận cùng đường chân trời, hai vầng ngân huy, một lớn một nhỏ, đang từ từ bay lên. Vầng Ngân Nguyệt lớn hơn còn có thể thấy một quầng sáng mờ ảo bao quanh —— hai vầng trăng!
"Biết ngay là không nên đọc nhiều tiểu thuyết!" Hác Nhân nhìn hai vầng trăng từ từ lên cao, giữa màn đêm giăng đầy những ánh sao lạ lẫm (thực ra thì ngay cả sao trên Trái Đất hắn cũng chẳng biết mấy), cuối cùng không nhịn được nhảy dựng lên, "Cái đ** m* nó, xuyên việt rồi hả?"
Hác Nhân đã véo bắp đùi không biết bao nhiêu lần, giờ thì đau điếng cả lên, chỉ để chắc chắn rằng mình không mơ. Vậy chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trước mắt đây? Hóng mát trước nhà thôi cũng bị ném đến thế giới khác? Mẹ ơi, ở nhà còn hai con quái vật nhỏ đang khóc đòi ăn kìa!
Trong đầu Hác Nhân, những ý nghĩ hỗn loạn chạy qua như đèn kéo quân. Hắn nghĩ đến mười vụ xuyên việt dị giới kinh điển, rồi lại nghĩ đến hai đứa con phiền phức ở nhà và thân phận công nhân cục quản lý thời không mới có được, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành một tiếng thở dài. Hắn ý thức được mình không thể ngồi chờ ở đây, vì vừa rồi hắn đã nghe thấy tiếng sói tru...
Hác Nhân cùng chiếc ghế nằm của mình nói lời tạm biệt, rồi đi về hướng hai vầng trăng sáng trên trời: Ở hướng đó, hắn thoáng thấy hình ảnh kiến trúc, ít nhất đó là một mục tiêu để tiến lên. Đương nhiên, hắn cũng biết rằng lạc vào một nơi xa lạ như thế này mà đi lung tung không phải là một hành động sáng suốt, hoặc là hao tổn thể lực, hoặc là dễ dàng gặp nguy hiểm lớn hơn. Nhưng mấu chốt là hắn cảm thấy mình "xuyên việt" rồi! Đến nơi này quá trình đều không bình thường, chờ ở đây thì không thể đợi người đến cứu, chi bằng xem xét tình hình xung quanh rồi tính tiếp.
"Địa điểm xuyên việt cũng không đáng tin cậy, ném tới thảo nguyên lớn như vậy, đến cái cây cũng không thấy thì làm sao sống?" Ban đêm, hơi lạnh từ thảo nguyên bủa vây, Hác Nhân chỉ có thể ôm cánh tay vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đến lúc đó còn phải ăn cỏ? Gặp phải độc thảo thì chết chắc. Nếu có một khu rừng thì tốt, trước chặt cây dựng cái đài làm việc, may ra còn sống sót được..."
Hiển nhiên Hác Nhân không phải một người xuyên việt đạt chuẩn: Vừa đến nơi xa lạ hơn 10 phút, đầu óc hắn đã nghĩ lung tung, không hề giống những người xuyên việt khác, vừa đến nơi xa lạ là liền trở nên tỉnh táo, cơ trí, kiên nghị, quả cảm. Nhưng hắn không thể khống chế được những suy nghĩ vớ vẩn của mình, bởi vì như vậy có thể xua tan phần nào sự bất an và căng thẳng đến tận xương tủy. Hắn là một người bình thường, một tiểu thị dân ngây ngốc, cho đến ba ngày trước, nguy cơ lớn nhất trong đời hắn cũng chỉ là không thuê được nhà mà thôi. Một tiểu thị dân như vậy, làm sao mà tỉnh táo, quả cảm, thông minh cho được?
Lại một tiếng sói tru mơ hồ từ rất xa vọng lại, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác do quá căng thẳng mà ra. Giờ phút này, Hác Nhân không kìm được mà nhớ đến con lang nhân có vấn đề về đầu óc ở nhà: Lỵ Lỵ cũng hay kêu như vậy, hơn nữa còn êm tai hơn nhiều. Nếu con lang nhân kia ở đây thì tốt... Tuy đầu óc không đủ dùng, nhưng đối phó với sói hoang chắc là đủ nhỉ? Mà thôi, cũng không biết nàng có thể sống chung hòa thuận với Vivian không, nếu mình không thể quay về, hai nàng trong vòng 3 ngày sẽ phá tan cái nhà mất, nhưng phá thì cứ phá đi, dù sao cũng không liên quan đến mình.
Hác Nhân cứ thế mang theo đầy đầu những suy nghĩ vẩn vơ, đi trên một thảo nguyên rộng lớn dường như không có điểm dừng. Xung quanh quá rộng lớn, đến nỗi hắn đi lâu như vậy mà vẫn cảm thấy cảnh vật xa xa không hề thay đổi. Nếu không phải chiếc ghế nằm sau lưng đã biến mất ở cuối tầm mắt, phía trước lại có hai vầng trăng sáng chỉ rõ phương hướng, có lẽ hắn đã nghĩ mình đang đi vòng vòng tại chỗ.
Chung quanh độ ẩm càng lúc càng thấp, trên đại thảo nguyên gió đêm không phải một chiếc áo sơ mi T-shirt có thể chống đỡ nổi. Mới đầu, Hác Nhân còn cảm thấy không khí nơi đây tươi mát, gió thổi dễ chịu, nhưng hiện tại hắn thực sự hoài niệm nửa tiếng trước với không khí khô nóng và ô nhiễm của thành thị.
Đúng lúc này, lại một hồi sói tru truyền đến, lần này rất gần, hơn nữa vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác.
Hác Nhân cảm giác lông tơ lập tức dựng đứng, giác quan thứ sáu quỷ dị được dưỡng thành suốt hai mươi lăm năm qua lập tức phát động. Hắn ý thức được mình bất tri bất giác đã đi vào một khu cỏ sâu, cỏ dại chung quanh thậm chí cao quá đầu gối. Ở bốn phương tám hướng, từng đôi mắt lóe ra ánh lục u ám phảng phất từ trong bóng tối trồi lên, dần dần xuất hiện.
Từng bóng sói quỷ dị hiện ra từ trong bụi cỏ. Hác Nhân không biết đám này bằng cách nào mà tiếp cận gần như vậy khi hắn không hề cảm thấy gì. Thật lòng mà nói, giờ phút này hắn rất sợ hãi, hắn chưa từng thấy trận địa này bao giờ!
Nhưng may mắn là, dù chỉ là một người dân bình thường, Hác Nhân cũng có một mặt trầm ổn đáng tự hào. Hắn cố gắng kìm chế những hành động bộc phát như bỏ chạy hay kêu la kinh hãi, bởi vì hắn biết rõ làm vậy chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn. Hác Nhân giằng co với đàn sói, cố gắng tìm kiếm phương pháp thoát thân, trong lòng phiền muộn không biết trút vào đâu: Chuyện này còn có thể xui xẻo hơn được nữa sao? Cứ như vậy chết một cách vô nghĩa thì tính là gì!
Bây giờ mà có một món binh khí phòng thân thì tốt rồi. Tuy rằng Hác Nhân chắc chắn rằng dù có Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay, hắn cũng không thể đối phó với ít nhất hai ba chục con sói thảo nguyên trước mắt, nhưng ít nhất có binh khí cũng giúp hắn tăng thêm dũng khí. Thế nhưng, hắn cẩn thận lục lọi khắp người nửa ngày trời cũng chỉ lấy ra được một chiếc Nokia đời cũ... Thôi được rồi, món đồ này xét trên một ý nghĩa nào đó lại là một siêu cấp vũ khí, cột nó vào một cây gậy có lẽ có thể dùng làm chiến chùy, nhưng đến nước sống chết trước mắt này rồi thì đừng có chơi trò thần vũ trụ cơ được không!
Đàn sói đương nhiên sẽ không cho Hác Nhân cơ hội nghĩ ngợi lung tung. Ngay khi hắn vừa phân tâm, con sói hoang gần nhất đột nhiên lặng lẽ vồ tới. Hác Nhân chỉ thấy một bóng đen lao về phía mình, nhìn thân hình có vẻ không giống lắm với sói trên địa cầu. Việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là vô ý thức giơ tay lên đỡ...
"Chủ nhà! Chủ nhà!"
Một hồi tiếng kêu như đòi mạng đột nhiên truyền đến bên tai. Hác Nhân cảm thấy não tê rần, toàn bộ thế giới lập tức hỗn loạn long trời lở đất. Đến khi hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì lại thấy con đường quen thuộc, căn phòng cũ kỹ, bầu trời đêm thành thị mờ mịt ánh sao thưa thớt, và cả khuôn mặt ngốc nghếch của Lỵ Lỵ.
Hác Nhân dùng sức hít vào một hơi, đây là động tác hắn chưa kịp hoàn thành khi con sói hoang nhào tới. Sau đó, hắn mơ màng nhìn xung quanh: "Đây là về rồi sao?"
"Cái gì về rồi?" Lỵ Lỵ nắm lấy cánh tay Hác Nhân, một tay kéo hắn dậy, "Chủ nhà ngươi nửa ngày không về phòng, cái con mọc cánh kia bảo ta đi tìm ngươi, rồi thấy ngươi nằm trên đất, ừm, còn kêu quái nữa."
Hác Nhân bị con người sói mạnh như trâu này kéo một cái suýt chút nữa trật khớp tay, nhưng cũng tỉnh táo lại. Hắn nhìn khắp người mình vẫn ổn, lại quay đầu nhìn chiếc ghế nằm đổ bên cạnh không biết từ lúc nào, cuối cùng xác định cái "xuyên việt" chân thật vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng dở khóc dở cười.
Chỉ là cái mộng cảnh này thật quá!
"Không có gì, chỉ là ngủ mơ thôi." Hác Nhân phất tay với Lỵ Lỵ, trong lòng cảm động vì hai cái của nợ trong nhà rất quan tâm mình – nếu hai nàng đừng đánh nhau thì tốt hơn.
Khi Hác Nhân vung tay, hắn mới chú ý tới thứ gì đó lộ ra trong nắm tay mình.
Một đám lông sói màu đen.
"Cái con mẹ nó!" Hác Nhân vội vàng vứt đám lông sói như vứt than nóng, cả người nhảy dựng lên, "Gặp quỷ rồi!"