Kế hoạch ban đầu không tệ, nhưng cuối cùng Hác Nhân vẫn là mặt dày đuổi Vivian đi.
Trước đây đã nói rồi, hắn là người tốt mà – chuyện gì hắn giúp được thì nhất định giúp, còn nếu không giúp được thì sẽ không tham gia vào. Cứ vậy mà đuổi Vivian đi, rồi sao? Cô nàng ma cà rồng có vẻ ngoài đáng thương này chẳng phải sẽ phải ngủ ngoài đường, rồi như nàng nói, đi vùng hoang vu tìm phế tích hoặc nghĩa địa qua đêm, không ăn không uống, không nhà không việc làm, đến lúc đó ra ga tàu nào cũng kinh động hiệp sĩ bắt cướp, không phải cưỡng chế thu nhận thì là cưỡng chế trục xuất… Thật đáng thương.
Nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tình cảnh đó, người bình thường ai mà nỡ.
Tuy Hác Nhân cảm thấy với bản lĩnh của một ma cà rồng, chắc nàng không đến nỗi tệ đến mức đó… Nhưng cũng khó nói, có vẻ như hắn gặp phải một con ma cà rồng không bình thường, vì trong tiểu thuyết hay phim ảnh chưa từng có chuyện ma cà rồng nào lại có tâm địa thiện lương đến vậy, chẳng những nghèo, lập dị mà còn yêu con người nữa chứ.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp bảo Vivian ở lại, lòng tốt có hạn, hắn chưa đạt đến mức thánh nhân, hơn nữa còn phải nghĩ đến cảm xúc của Lỵ Lỵ nữa, nên hắn đành hòa giải bằng cách cho Vivian nợ tiền thuê nhà, đợi khi tìm được cơ hội (khó xảy ra) hoặc tìm được việc làm (cái này có chút khả năng) thì trả lại sau.
"Như vậy thật sự được sao?" Vivian có vẻ không tin vào chuyện tốt trên trời rơi xuống, nàng ngạc nhiên nhìn Hác Nhân: "Ta có thể sẽ rất lâu mới trả được tiền đó, ta không có vận may mà..."
Hác Nhân nhướn mày: Nhìn vẻ mặt của cô nàng ma cà rồng này, nghe cái giọng cam chịu của nàng, rốt cuộc thì bình thường nàng thảm đến mức nào?
"Ngươi đừng nghĩ gì cả, cứ ở đây đã," Hác Nhân xua tay, rồi nhìn Lỵ Lỵ đang khó chịu: "Quyết định vậy đi! Đây là nhà ta, ít nhất thì chuyện thuê phòng là do ta quyết."
Rồi hắn nhìn Vivian: "Trên lầu có phòng trống, ta dẫn ngươi lên đó, nhưng hành lý của ngươi đâu?"
Đáng lẽ hắn nên hỏi sớm hơn: Lỵ Lỵ từ thành phố khác đến còn kéo theo cái rương cả trăm cân, chẳng lẽ cô nàng ma cà rồng này nghèo đến mức chỉ còn một bộ quần áo thôi sao?
"A a, ở bên ngoài!" Vivian lúc này mới nhớ ra hành lý của mình, vội vàng chạy ra kéo cái túi du lịch cũ kỹ đặt ở cửa vào: May mắn thay, vận xui của nàng chưa lan đến đồ đạc, cái túi to đùng để ở cửa lâu như vậy mà không mất.
Chứng kiến túi hành lý của Vivian, Hác Nhân lại thở dài: Hắn nhớ mang máng người cha khi còn sống hay dùng một cái túi kiểu dáng tương tự để đi công tác, cái túi đó là do ông nội truyền lại...
Hắn quyết định đời này không xem phim về ma cà rồng nữa.
Khi hắn định lên lầu giúp Vivian dọn phòng, một tiếng "ục ục" vang dội vang lên, Lỵ Lỵ ngượng ngùng xoa bụng đứng lên: "Chủ nhà, chúng ta ăn cơm đi?"
Hác Nhân ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ sáng, một hồi gà bay chó chạy làm hắn quên cả bữa sáng: Trong nhà chỉ có "Lăn" là no bụng thôi!
"Mẹ kiếp, mình còn không bằng con mèo." Hắn lẩm bẩm tự giễu, liền nghe thấy giọng Vivian mừng rỡ: "À? Ở đây còn cho ăn cơm à? Có cần trả thêm tiền không?"
Hút máu quỷ thiếu nữ mặt đầy kinh hỉ, Hác Nhân muốn nói thật rằng ở đây tự túc ăn uống, đây chỉ là trường hợp đặc biệt, nhưng thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng, hắn lại không thốt nên lời: Cái quái gì thế này... Sao một con ma cà rồng lại khổ đến mức này!
Bữa sáng đã muộn, nên coi là bữa trưa đi, Hác Nhân quyết định làm món tủ – mì sợi. Dù sao Lỵ Lỵ là người sói ăn tạp, còn Vivian nghèo thế chắc cũng không kén ăn, làm tạm một bữa vậy. Trước khi vào bếp, hắn vẫn hỏi Vivian: "Vivian, cô... ăn đồ ăn của người thường được không? Nghe nói ma cà rồng chỉ uống máu, không tiêu hóa được đồ ăn thường."
Nói đến đây, hắn thấy cổ mình lạnh toát!
"Ta là Huyết tộc, không phải loại hút máu quỷ cấp thấp," Vivian nghiêm túc đính chính, rồi ngại ngùng gãi mặt, "Huyết tộc đúng là chỉ tiêu hóa được huyết dịch, nhưng ta lại ăn được đồ ăn bình thường. Chẳng biết tại sao, bây giờ người hay động vật đều lắm bệnh tật kỳ lạ, lỡ mà uống phải huyết không sạch thì đau bụng mấy ngày. Trước khi hút máu còn phải kiểm tra 'chứng nhận sức khỏe' của đối tượng, mà đôi khi cái chứng nhận ấy lại là đồ giả... Thật sự chịu không nổi, ta nhiều năm rồi không đụng đến máu."
Hác Nhân: "..."
Đang lúc hắn định vào bếp, một hồi chuông điện thoại vang lên từ ghế sofa. Lỵ Lỵ nhào tới xem, cầm chiếc Nokia đã gần năm tuổi của Hác Nhân lên, kêu to: "Chủ nhà! Điện thoại! Số lạ hoắc gọi đến!"
Hác Nhân vội chạy tới cầm máy. Trong bụng còn thắc mắc "số lạ hoắc" là thế nào, ai ngờ vừa nhìn hắn đã tròn mắt: Trên màn hình là một dãy số kỳ dị: 00000012345!
Trên đời này có số điện thoại kiểu này sao?
Chuông điện thoại đơn điệu vẫn réo rắt không ngừng, dãy số quái dị kia hiển thị rõ ràng trước mắt. Hác Nhân véo mặt để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không, tiếng chuông càng lúc càng lớn, như thể vọng đến từ mọi phía. Hắn cảm thấy chiếc điện thoại trong tay nóng dần lên, tiếng chuông mỗi lúc một nhanh... Cái giác quan thứ sáu quỷ dị từ nhỏ của hắn cũng bắt đầu xao động, bản năng mách bảo hắn rằng cuộc gọi này không bình thường.
Như bị ma xui quỷ khiến, hắn ấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai: "Alo? Xin chào?"
Từ điện thoại vọng ra một giọng nữ the thé nhưng khá êm tai: "Alo alo? Có phải Hác Nhân đấy không?"
"Ờ, là ta," Hác Nhân đáp, vừa cố nhớ xem mình đã để lộ số điện thoại khi nào, và có quen người phụ nữ nào có giọng nói tương tự không, nhưng nghĩ mãi không ra, "Cô là ai?"
"Anh tạm thời không cần biết," người phụ nữ lạ giọng bên kia nói lớn, nghe như đang gọi điện ở một nơi ồn ào, mơ hồ còn có tiếng rít kỳ quái, có lẽ là ở công trường, "Tôi là bên công ty mậu dịch xuất nhập cảng... À mà, mấy hôm trước anh có gửi hồ sơ xin việc đúng không? Tôi báo anh chiều đến phỏng vấn."
Xuất nhập cảng công ty mậu dịch? Hác Nhân sững sờ, sau đó nhớ tới đúng là có chuyện này. Lúc trước, khi hắn quyết định đi tìm việc, cũng đã rải không ít hồ sơ, nhưng cơ bản chỉ là thử vận may mà thôi. Dù sao, hắn chẳng có kinh nghiệm làm việc gì, lại càng không phải nhân tài tốt nghiệp từ trường danh tiếng. Đi xin việc chỗ nào cũng gặp khó khăn, việc nộp hồ sơ lại càng không dám hy vọng nhiều. Ai ngờ hôm nay lại có người gọi hắn đi phỏng vấn, hơn nữa nghe ra hình như là một đơn vị ra trò – một công ty mậu dịch xuất nhập cảng nào đó?
Chẳng lẽ mình gặp may rồi sao?
Nhưng hắn liếc nhìn hai vị khách trọ trong phòng khách. Lúc trước, hắn rải hồ sơ xin việc là vì việc cho thuê nhà trọ không suôn sẻ, mãi không có thu nhập nên mới bất đắc dĩ làm vậy. Nhưng bây giờ, hình như đã có khách trọ...
Thôi được, mấy vị khách trọ này cũng chẳng đáng tin cậy cho lắm. Một người là lang nhân ngốc nghếch, một người là con ma cà rồng nghèo đói sắp chết lại còn có tâm địa hút máu người. Khỏi phải nói, chỉ riêng việc các nàng thuộc những chủng tộc này mà thành thật trả tiền thuê nhà đã là điều Hác Nhân khó tin được rồi. Hắn cảm thấy không thể tiếp tục đặt hy vọng sống vào sự nghiệp phòng trọ được.
Lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nữ kia, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Này! Anh còn nghe máy không đấy? Báo cho anh biết chiều đến phỏng vấn!"
Hác Nhân nghĩ ngợi rồi ra sức gật đầu: "Được, chiều tôi qua."
Người phụ nữ lạ mặt cho hắn một địa chỉ nghe chừng không xa lắm rồi cúp máy.
Hác Nhân ngẩn người nhìn màn hình điện thoại hiển thị "Thời gian gọi: 0 phút 0 giây", rồi chuyển sang nhật ký cuộc gọi.
Trống rỗng, dãy số 00000012345 kia như thể chưa từng xuất hiện.