Chereads / Tôi vẫn còn sống / I'm still alive

Tôi vẫn còn sống

Lezz_Rlw
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 29
    Views
Synopsis

I'm still alive

Volume 0 - Chapter 0

5 giờ 31 phút sáng ngày 20 tháng 2 năm 2025

Tại bệnh viện đại học Tokyo

Một nhóm người đang đứng trước cửa phòng mổ

Họ đều là học sinh cao trung

Sau đó có 2 bác sĩ đi ra, nhìn mọi người một lượt, lắc đầu và nói với giọng điệu bất lực : "Xin lỗi, đó là tất cả mọi thứ chúng tôi có thể". Nói xong anh ta bước đi nhanh

"Tim của cậu ấy đã rất yếu, e rằng chỉ còn sống được vài ngày". Vị bác sĩ thứ 2 lên tiếng, giọng mang đầy vẻ bất lực, nuối tiếc. Sau đó anh ta cũng đi về phía người kia. Để lại đám người đứng ở đó trong sự thẫn thờ.

Có vài người đã khóc, khóc vì thấy thương xót cho bệnh nhân xấu số ấy. Cũng có vài kẻ khóc, nhưng là khóc vì buồn vui lẫn lộn.

Trong phòng mổ, vẫn còn 4-5 vị bác sĩ vẫn còn đứng đó, nhìn lại thân xác tiều tụy của chàng trai này, vì mắc phải căn bệnh hiểm nghèo – ung thư tim khi vẫn còn đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất đời người.

Những người đang đứng trước cửa phòng đều là bạn học của chàng trai ấy.

Đáng buồn thay, kẻ tội nghiệp ấy lại chính là tôi.

Có vẻ cuối cùng cái chết cũng thực sự đến với tôi.

"Kết thúc rồi sao? " – Tôi nghĩ trong đầu.

Dù ngoài mặt có thể tôi đang mang biểu hiện của 1 kẻ đã hoàn toàn chấp nhận tình huống này, nhưng sâu trong thâm tâm tôi vẫn còn sót lại 1 chút khát vọng được sống.

"Nhưng để làm gì? " – tôi tự hỏi chính mình. "Dù gì cũng đâu có ai cần tới tên vô dụng này đâu nhỉ? "

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi : "Mà, thôi kệ đi. Sống như vậy cũng đã mãn nguyện rồi "

Tôi mở mắt ra. Nhìn thấy một khẩu súng kíp đang nằm trong miệng của mình. Tôi đang ngậm lấy nòng súng, tay bị trói lại, quỳ xuống đất.

Xung quanh vang tới những tiếng ồn ào, rất nhiều người đang ở đây, họ ném đá, vỏ chuối và đống thứ linh tinh khác về phía tôi, miệng liên tục phát ra một thứ ngôn ngữ mà tôi chưa từng nghe trước đây.

Có một tên mặc giáp, nhìn khá giống lính canh thời xưa, tiến tới chỗ tôi, nói điều gì đó và hắn cầm lấy cây súng

Tôi ngơ ngác, vô thức chớp mắt, mọi thứ đã trờ về như bình thường, đã trờ về căn phòng ấy, nơi có các bác sĩ và ngoài cửa thì có bạn bè của tôi.

Nhưng thứ bất thường chính là việc tai tôi vẫn đang ở đó, vẫn đang nghe thấy những âm thanh đó, nhưng lần này tôi đã hiểu được nhưng con người ấy nói gì.

Tất cả đều là nhưng tiếng chửi rủa mang theo sự căm phẫn tột cùng.

"Chết đi, đồ quái vật! ". Tôi nghe thấy câu nói đó.

"Mau bắn đi, hắn chính là kẻ đã giết chết con gái của tôi! ".

Đám đông xôn xao,miệng tuôn ra những lời chỉ trích, nguyền rủa tôi.

Nhưng tôi chỉ có thể nghe được âm thanh ở đó, còn mắt và mũi thì lại ở đây?

Tôi ngơ ngác vẫn chưa hiểu vấn đề.

Lúc đó tôi vẫn chưa biết được mọi chuyện sắp xảy ra lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời của bản thân.

Chỉ nhớ răng sau đó, tôi nghe tiếng đếm ngược 3-2-1-BẮN!!

Sau đó là một âm thanh lớn phát ra, nó giống như việc ghé sát tai bên cạnh một chiếc loa khổng lồ bật "max volume", trực tiếp đâm thủng màng nhĩ của tôi.

Nhưng sau đó vài giây, tôi bắt đầu cảm nhận được 1 mùi hương khó chịu, là mùi máu?. Và một cảm giác nóng ran cả cơ thế, cả người tôi toát mồ hồi lia lịa. Ngay sau đó, cả cơ thế tôi như phải chịu một áp lực khủng khiếp đè lên, cơ bắp co lại đột ngột, tim đập mạnh liên hồi như muốn nổ tung, mắt của tôi chảy máu đỏ ngầu, nhãn cầu như bị kéo căng sắp vỡ nát, tai tôi chỉ còn nghe thấy tiếng ù khó chịu.

Não tôi lúc bấy giờ mới phát ứng lại kịp, tôi hét lên đầy đau đớn trong phòng mổ khiến các vị bác sĩ giật mình. Họ nhìn thây tôi đang bị giày vò trong cơn đau khó hiểu, 1 người không thể chịu được mà trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ, 2 người chạy tới khống chế tôi đang giãy giụa. Số còn lại chạy ra ngoài để kiếm người giúp đỡ. Vài giây sau, 13 người mặc áo trắng đến nơi, bắt đầu cấp cứu cho ca bệnh đáng sợ này.

Bên ngoài, mọi người càng hoảng sợ hơn khi thấy tôi như vậy, họ không biết tôi đã phải trải qua những gì mà lại ra nông nỗi vậy. Không khí trở nên căng thẳng, tất cả các y bác sĩ có mặt lúc đó trong bệnh viện đều tập trung hết ở phòng tôi, có một số người bệnh, người nhà tới thăm bệnh gần đó cũng tò mò tiến tới, có người còn mang máy điện thoại ra để livestream, chụp ảnh, quay video đăng lên mạng.

Không lâu sau, tin tức về ca cấp cứu khẩn cấp này đã đến tai các phóng viên, họ tới bệnh viện, bu kín cửa vào bệnh viện, cảnh tượng rất hỗn loạn, bao nhiêu bảo vệ cũng không ngăn nổi đám đông.

Trong phòng bệnh, dù đã tiêm rất nhiều thuốc gây mê nhưng tôi vẫn co giật kinh khủng vì bị cơn đau giằng xé, không có tác dụng, mức tim của tôi đập nhanh và mạnh đến mức báo động, các bác sĩ luống cuống không biết phải làm sao, cả những người lão luyện cũng chỉ biết đứng yên nhìn, mọi người đều bất lực nhìn tôi bị hành hạ, một lúc sau, tôi dần ngừng co giật, chỉ nằm im lặng thẳng người, giống như nhịp tim của tôi lúc đó. Đúng vậy, tôi đã chết.

Cả căn phòng lúc ấy chìm trong sự im lặng, mọi người nhìn nhau, ai cũng mang một tâm trạng riêng, nhưng tất cả đều chứa đựng sự sợ hãi và bất lực sau khi chứng kiến tôi ra đi.

Bên ngoài bệnh viện, đám đông vẫn đang chen chúc chờ tin của bác sĩ. Khi họ thành công vào được, họ như một cơn lũ càn quét cả khu vực sảnh bệnh viện, vừa gặp trưởng khoa và các bác sĩ, họ lao lên như những con thú, đưa mic sát mặt các bác sĩ và vây kín xung quanh, liên tục chất vấn.

Nhưng trưởng khoa rất kiên định, ông đập cây gậy đang cầm trên tay xuống đất thật mạnh, hét lớn:

"đây không phải nơi các người được tự tiện làm ồn, càng không phải thứ hay ho gì để hỏi, làm ơn biến đi hết cho tôi!"

Sau đó bầu không khí trở nên im lặng, ông ta cũng nhanh chóng bước đi mất.

Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, chỉ biết răng lúc ấy, tôi vẫn chưa chết. Lúc ấy tôi cảm thấy mình như đang đứng trong một không gian trống rỗng. Khắp nơi xung quanh chỉ có 1 màu trắng, không có bất cứ thứ gì.

Sau đó, có một bóng người dần hiện lên trong không gian im ắng ấy. Một người đang mặc một chiếc áo choàng đen lớn, che cả khuôn mặt lẫn cơ thể, chỉ lộ ra mỗi miệng.

Không nói lời nào, kẻ đó tiến đến sát tôi. Lạ thay tôi không thể điều khiển cơ thể của mình, cũng không cảm thấy sợ hãi. Chúng tôi cứ đứng sát nhau như vậy một hồi lâu.

Đầu tôi bỗng nhiên đau nhói, tôi theo phản xạ đưa tay lên ôm đầu, cơn đau biến mất và tôi nhận ra là đã có thể điều khiển cơ thể.

Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt này, vô thức đưa tay đến gần. Bỗng nhiên nó giật mình lùi lại vài bước, tôi cũng nhận ra và rụt tay lại.

Tôi thấy người đó mở to miệng, tỏ vẻ bất ngờ, sau đó lao vào lòng tôi. Trong khi tôi đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, chiếc mũ đang trùm mặt bỗng nhiên được mở ra, để lộ ra khuôn mặt của thiếu nữ.

Gương mặt cô tựa như viên pha lê trong suốt, thanh khiết không chút vẩn đục, đôi má ủng hồng tự nhiên như cánh hoa anh đào chớm nở. Đôi môi nhỏ xinh nhẹ nhàng hé mở, như thế lúc nào cũng sẵn sàng bật ra một nụ cười rạng rỡ, khiến trái tim người đối diện không khỏi rung động.

Tôi sững người, quá bất ngờ với vẻ đẹp mà người con gái ấy mang theo, sau khi định thần lại, tôi luống cuống định hỏi 1 câu nhưng bị cô gái ấy bịt miệng lại.

"Bây giờ chưa đến lúc, sau này em sẽ nói cho anh biết sau nhé"- cô gái ấy vừa bịt miệng tôi vừa nói với vẻ tinh nghịch, mong đợi.

Thấy tôi gật đầu, cô ấy mới chịu buông tay. Cô ấy quay lưng, định bước đi vào khoảng không trắng bóc ấy. Thấy vậy, tôi đưa tay ra năm lấy cổ tay của cổ, muốn giữ lại.

"em tên là Uria"- cô ấy nói nhỏ nhưng không quay đầu lại.

Tôi muốn nói điều gì đó nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng.

"đến giờ rồi, em phải đi thôi"

Cô ấy gạt tay tôi đi và biến mất trong không khí. Để lại cho tôi 1 cuốn sách.

Cuốn sách rất dày, nhưng chỉ ghi đúng 2 dòng ở trang đầu. Một dòng ghi tên cô ấy – Uria, và một dòng là "ngủ đi".

Như bị điều khiển, tôi ngả người xuống khoảng không, nhắm mắt lại và thiếp đi. Vài giờ sau, tôi bị đánh thức bởi một loạt những âm thanh ầm ầm chói tai.

Nhìn từ xa có thể thấy được một dòng nước đang lao tới chỗ tôi với tốc độ chóng mặt.

"chỗ này không có sông biển, lấy đâu ra lũ vậy???" – tôi hoảng hốt

Tôi cố gắng chạy hết sức về hương ngược lại với dòng nước. Nhưng kì lạ răng tôi càng chạy, dòng nước càng chảy nhanh tới chỗ tôi. Chẳng mấy chốc nó đã chảy tới ngay sau chân tôi.

Tôi lúc này đã thấm mệt nên chạy chậm lại, và rồi bị dòng lũ cuốn đi.

Tôi mất dần ý thức và khi mở mắt lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay của một người phụ nữ.

Tầm nhìn của tôi mờ ảo không thể nhìn rõ được gì, cũng chẳng thể nói ra chữ gì hoàn chỉnh.

Tôi bây giờ đã trở thành một đứa bé vừa ra đời. Nếu vậy chắc đây chính là mẹ của tôi.

Sau đó tôi được một người đàn ông bế lên.

"Ôi trời, trông nó dễ thương y đúc em luôn, Ris ạ" – người đàn ông nói. Ông ta ôm tôi vào lòng và sau đó lại đưa lên cao.

Tôi sớm bình tĩnh lại sau đó, trong vô thức gọi một tiếng ba

"…a…" – tôi nói nhưng không rõ chữ

"Con vừa nói gì?? Con gọi ba hả?" – người đàn ông đó ngạc nhiên

"Con của chúng ta vừa gọi tên anh kìa. "

Ông ấy đưa tôi lên cao và nói với giọng phấn khởi, vui sướng.

Sau đó đột nhiên tôi bị một người khác giành lấy từ tay bố. Là một cô gái nhỏ tuổi, cô ấy nói với bố của tôi.

"Bố hãy lo cho mẹ đi kìa, em ấy hãy để con lo" – cô ấy nói với bố tôi.

Sau đó bố nhanh chóng nói gì đó mà tôi không nghe rõ, còn tôi được bế ra ngoài, và cô ấy bắt đầu vệ sinh cho tôi, mặc tã và cuối cùng là cuốn khăn khắp người tôi.

Sau đó vài phút, mẹ và bố tôi đã đi ra, mẹ thì vẫn đang nhễ nhại mồ hồi, nhưng có vẻ bà không cảm thấy mệt, tôi thấy bà vào phòng nào đó rồi đóng cửa lại.

Bố tôi thì bế tôi hớn hở chạy ra cửa lớn, khoe với mọi người nơi đó.

"Mọi người nhìn này, đây chính là đứa con của Lupach tôi đây!! "

Lúc ấy tôi mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh, khung cảnh nơi đó giống một vùng đồng quê, nơi tôi đang đứng chắc là một ngôi làng.

Ngay lập tức mọi người tụ tập lại đó để nhìn tôi cùng với bố.

"Chà, thằng bé trông khỏe mạnh y hệt cậu, thật tốt quá. " – một bà lão nói với bố tôi.

"Này nhóc, sau này đừng làm chiến binh như ông bố của nhóc nhé, lỡ chuyện gì thì toi đấy. " – một chàng trai khác nói tiếp

"Này này,tôi làm chiến binh thì toi vậy đống huân chương đó để làm gì. " – bố tôi vừa nói vừa cười lớn.

"Luri! Ra đây nào! "

Sau đó cô gái ấy chạy đến đây.

"Con ở đây bế em và nói chuyện với mọi người, bố vào nấu ăn, hôm nay chúng ta phải tổ chức tiệc lớn. "

Sau đó ông ấy đi vào trong nhà, tôi và cô gái ấy tiếp tục ở ngoài.

Nghe bố nói, thì tôi đoán rằng có vẻ cô gái này là chị của tôi, tên là Luri.

Đến chợp tối, tôi được bế vào trong nhà, đặt tôi xuống ghế, Luri đóng cửa và thắp lửa hết các ngọn đèn trong nhà.

Họ không dùng điện à? Tôi tự hỏi.

Tôi thấy trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món, nhưng chỗ tôi ngồi chỉ có một bát cháo trắng, và một cái muỗng.

3 người họ ngồi xuống xung quanh tôi.

"Bây giờ, chào mừng con đến với gia đình chúng ta! " – cả 3 người đồng thanh nói.

"Chúng ta đặt tên cho em ấy đi ba mẹ" – Luri lên tiếng.

"Bố cũng đang định nói điều đó đây" – bố tôi gật đầu nói, sau đó ông liếc măt về phía mẹ.

"Em đang nghĩ tới một cái tên, anh có nghĩ giống em không Lupach? " – mẹ tôi nói, ánh mắt chứa đầy sự mong đợi.

"Tất nhiên rồi, Ris, anh cũng đang nghĩ tới một cái tên" – Lupach hào hứng trả lời.

"Con cũng đang nghĩ tới một cái tên! " – Luri nói.

Nghe 3 người nói mà tôi đây cũng thấy tò mò đấy, lại thích chơi trò này cơ, giống hệt như mấy bộ phim gia đình mà tôi từng xem trên ti-vi.

Luri và Lupach hướng mắt về phí Ris, ý muốn cô ấy nói ra.

"Vậy từ nay tên con là Lus nhé. "Lu" trong Lupach và "s" trong Ris." – Ris nói.

"Không có phần nào được lấy từ tên con hả mẹ? " – Luri hỏi.

"Tên con cũng được lấy từ tên chúng ta nên cũng tính là được lấy vào tên của em rồi. " – Lupach nói với Luri.

"Vậy thì, chào mừng con đến với nhà Brossa nhé, Lus"

Từ lúc đó, tôi nhận định rằng mình đã chết, nhưng sống lại và ở thế giớ khác, với thân phận của Lus. Đây là ngôi nhà "thứ 2" của tôi, nơi đó tôi có bố là Lupach, mẹ là Ris và một người chị là Luri.