Cạch Cạch Cạch Cạch Cạch
-Um... Hyummm ... Hửm... Mmm...
-Hở?....
Mở mắt ra là một cái trần gỗ vàng thô sơ
Cố gắng gượng dậy ngó nghiêng nhìn xung quanh
Không gian bên trong đơn sơ và trầm lắng, chiếc rèm màu đỏ nhạt đóng kín cửa sổ lớn và hai cánh cửa đối diện nhau, tạo ra không gian tối mò.
-Đây là.... đâu vậy nhỉ?
Nhìn qua, nhìn lại
Cả căn phòng như một hành lang ngắn, giữa căn phòng có một cái ghế trơ trọi đối diện cửa sổ lớn, có một cái bàn gắn trên tường ở ngay phía dưới cửa sổ, trong như một quầy bán hàng.
Còn ở phía sau là những giá kệ trống rỗng và một cái tủ lớn mộc mạc. Một cái bàn gỗ giản đơn nối từ cái tủ này đến phía cánh cửa kia, và không có thứ gì ở phía trên bàn. Ở xung quanh có 2 cái thùng phi gỗ có các vòng sắt vòng lại trong rất chắc chắn.
-Hừm....
Hắn cố gắng đứng dậy, khẽ mở tủ và 2 cái thùng... Nhưng không có bất kỳ thứ gì ở bên trong. Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm kỹ hơn và nhìn thấy một trái chuối bên góc bàn phía cửa sổ.
Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng cầm trái chuối lên tay và nhìn xem.
-Trái... Chuối?
Hắn không biết tại sao lại có trái chuối ở đây và trong nó rất vàng tươi, nhưng hắn không thấy đói hay "hoàn toàn không cảm nhận cơn đói".
-...
-Đây rốt cuộc là đâu?
-Khoan đã...
-Mình...
-Là ai?
Hắn bối rối, nhìn xuống chân mình, đó là hai cái ủng giày dài màu nâu, mang một áo choàng dài kín cả người. Nhưng cảm giác như áo choàng và hai cái ủng đó như không tồn tại, cứ như thể... Bản thân là chính nó.
Hắn đặt trái chuối xuống bàn, cố gắng tháo áo choàng hay ủng ra, nhưng không thể. Nó gắn chặt như gắn vào cơ thể.
Hắn bỏ cuộc ngó sang phía khác, nhìn thấy một cánh cửa rèm được đóng kín.
Hắn từ từ đi đến, dương tay lên kéo rèm ra...
Một ánh sáng chói loà chiếu hết toàn bộ ngóc ngách cả căn phòng, làm hắn lấy tay che mặt do quá sáng chói...
Khi ánh sáng dần yếu đi và tắt hẳn, hắn mới buông tay xuống nhìn ra ngoài.
-Đây-Đây là ?
Trước mặt hắn là một không gian vũ trụ rộng lớn, những ngôi sao, những hành tinh và những viên thiên thạch đang rơi. Ở ngay dưới chỗ đứng cũng là một tiểu hành tinh đá trắng nhỏ nhắn quay quanh một hành tinh khí xanh khổng lồ.
Hắn ngạc nhiên bước chân ra ngoài, ngó xung quanh. Có những vết lõm lớn đánh giấu quá khứ của các cuộc va chạm không nhẹ. Có những dãy đồi tương đối lớn ở phía xa.
Hắn ngạc nhiên bất giác bước chân đi, nhưng một bức tường vô hình đã chặn đứng hắn lại, khiến hắn không thể đi tiếp. Hắn khó hiểu sờ tay lên và cố gắng đẩy mạnh hết sức nhưng vô ích.
-Kỳ lạ thật....
Hắn bắt đầu đi ngang bức tường vô hình ấy mò mẫm xem có thể làm điều gì. Đi một vòng thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hắn khẽ thở dài quay người lại và nhận ra
Thứ hắn vừa thoát ra ngoài lại là một chiếc xe hàng hoá lớn. 4 Chiếc bánh xe to nhưng thô sơ, tất cả đều được làm từ gỗ vàng nhạt, có 2 cây thanh kéo xe ở phía trước.
-Hừm....
-Giờ mình mới biết đây là một chiếc xe....
Hắn đi vòng vòng chiếc xe xem xem có điều gì thú vị hay không... Và hiển nhiên chẳng có thứ gì đáng để quan tâm.
-...
-Giờ sao?
Hắn nhìn xung quanh, cảnh vật vẫn như cũ, không gian vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ.
-Thế....
-Mình sẽ phải ở đây mãi mãi hay sao?
Hắn ngẩn ngơ ngẩng đấu lên và... Nhìn thấy cả vạn quả thiên thạch đang sắp bay đến đây với tốc độ không tưởng. Hắn bất ngờ và cảm thấy không an toàn vội vã bỏ chạy. Nhưng dĩ nhiên là không thể khi có một bức tường vô hình chặn lại.
Hàng loạt quả thiên thạch có kích thước như cả chiếc xe hàng đang bay đến đây, mỗi lúc một gần hơn.
-Chuyện này.... Khá bất ngờ đấy...
-Giờ nên làm sao đây...?
Hắn có chút bất lực khi chẳng thể làm được gì và có lẽ bản thân sẽ bị nghiền nát bởi những quả thiên thạch này.
Những quả thiên thạch ấy càng tới gần thì trong trong lòng hắn lại càng lung lay. Hắn ngẩng đầu xuống nhìn chiếc xe trầm ngâm một lúc, rồi bất giác đi vào và đóng kín rèm, đến một góc cuộn người ôm đầu chờ đợi cái chết.
Không gian trong căn phòng lạnh lẽo và tĩnh lặng, như thể không có thứ gì ở bên ngoài.
....
Sau một lúc...
Cả cơn phòng yên tĩnh như thời gian ngưng lại, không có bất kỳ tiếng động nào.
-....
-Mình còn sống sao?
Hắn ngạc nhiên, đếm từng giây từng phút nhưng lại không có gì xảy ra, hắn khó hiểu đứng dậy từ từ đi đến một cánh cửa. Lấy tay kéo rèm ra một lần nữa và một ánh sáng chói mắt lại hiện ra.
Sau một hồi thì ánh sáng biến mất, hắn ngó đầu ra ngoài thì một khung cảnh mới lạ hơn đập vào mắt hắn.
-Cái này...