Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

日月道夫のヒーロー物語、世界のために連結道。(MichiOOOOOOh!)

🇻🇳hitsukiakeru
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
1.4k
Views
Synopsis
Câu chuyện về nhân vật chính tên Hitsuki Akeru, cậu đi tìm những người thực hiện kế hoạch của mình. Trong phần truyện này, cậu đã gặp và đặt tên cho một cậu bé là Hitsuki Michio trong tình cảnh thế giới của cậu ta bị hủy diệt bởi một vị vua phản nghịch. Michio sẽ phải gánh trọng trách bảo vệ thế giới của bản thân mình khỏi tương lai mà các vị vua sẽ tới để đem lại tai hoạ. Đây là hành trình Michio khám phá thế giới, tự trải nghiệm, học hỏi và dần trở nên mạnh mẽ hơn sau hàng trăm thất bại và thành công khác nhau cùng với những người bạn của mình.
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Sự tái sinh sau diệt vong-vị anh hùng được chọn.

Tôi đứng trước mặt một đứa nhóc đang cô độc ngồi một mình giữa thảo nguyên mênh mông. Không khí nơi đây trong lành thật, nếu một ai đó đứng ở đây mà thư giãn nhìn vào khoảng không rồi cảm nhận từng hơi thở, có thể đó cũng trở thành một mỹ vị. Có lẽ vì thế, cậu nhóc đó bị không khí nơi đây làm xao nhãng đến mức không nhận ra tôi đằng trước mặt sao? Cậu ta không thèm nói gì, cứ thế mà bơ tôi đi.

 "Nhóc con! Tên nhóc là gì?"

 Đứa nhóc đó không trả lời, cậu ta cứ ngồi ôm đùi và nhìn vào khoảng không của cánh đồng hoa rộng lớn. Ánh nhìn xa xăm đó có vẻ không phải cho cảnh vật đẹp tuyệt vời của cánh đồng hoa, có lẽ là ánh mắt dành cho nơi nào đó xa hơi. Thế nhưng, cảnh vật ngoài xa hoang vu lắm mà.

 "Được rồi! Nếu trả lời thì ta sẽ cho cậu một điều ước. Thấy sao nào?"

 Đứa nhóc đó vẫn cứ ngồi yên chẳng thèm quan tâm. Tôi mới tò mò ngồi xuống cạnh đứa nhóc. Ngồi một lúc, bỗng nhiên đứa trẻ đó đứng bật dậy.

 "Đến rồi! Con quái vật khốn kiếp đó đến rồi!"

 Trong phút chốc tò mò, tôi đã nhìn toàn bộ ký ức của đứa nhóc này. Đứa nhóc đó được nhận nuôi bởi nhà quý tộc mới gần, thân phận của đứa bé đó là một người con nuôi và chẳng có một cái tên nhưng có vẻ nó không có tệ cho lắm. Một cô bé tên Victoria de Soluna là bạn với cậu nhóc, cả hai rất thân thiết, gia đình cô nhóc kia rất quý cậu. Cô bạn của cậu lại là thiên tài được cho là anh hùng dẫn dắt nhân loại,... Tất cả cho đến khi một vị vua phản nghịch của hầm ngục(Sa Đoạ-Ngục Vương) đến thế giới này. Tất cả mọi thứ đều bị tàn sát, để còn lại duy nhất cánh đồng hoa ở đây là nở rộ nhất.

 Đứa trẻ kia đứng bật lên khi thấy hình bóng người đang dần bước đến, đó chính là vị Ngục Vương đã tàn sát toàn bộ thế giới này. Trong trái tim cậu ta như đang bốc lên ngọn lửa của sự tức giận vậy, sự tức giận của kẻ đã mất đi tất cả.

 "Tên khốn kiếp! Ngươi đã đưa mọi thứ về tro tàn rồi còn đến đây ư? Tận diệt nốt nơi đây à?"

 Sau đó đứa nhóc đó khụy chân xuống khóc nức nở. Bất lực tột độ là thứ duy nhất cậu ta cảm thấy lúc này. Đứa trẻ đó khóc như đến mờ cả tầm nhìn của mắt, nước mắt tuôn ra rơi lã tã xuống những bông hoa dưới đất.

 "Nếu ngươi đã tàn sát tất cả! Sao ngươi không giết cả ta đi! Tên khốn nạn!"

 Nhìn mặt tên nhóc vừa tức giận vừa sợ hãi, cả cơ thể đứa nhóc đó đang run lên bần bật, tay thì không ngừng đấm xuống mặt đất trong vô vọng. Tôi vỗ vào vai tên nhóc đó để trấn tĩnh nó.

 "Lỗi ta, lỗi ta đã đến muộn nhóc con ạ! Xem ra lần này ta sẽ cho nhóc thêm cả vài phúc lợi đi kèm nhé!"

 Thế nhưng đứng trước thực thể trên bản thân thì ai cũng sẽ sợ hãi thôi. Ý tôi là… như đứa trẻ đang gào khóc này sợ hãi đến độ chẳng dám làm gì ngoài đứng gào thét ấy. Cả vị Ngục Vương kia cũng thế, nhìn thấy tôi hắn ngay lập tức sợ hãi đến tột độ. À không, hắn khéo tè dầm luôn rồi!

 "Hitsuki Akeru! Sao ông lại ở đây!"

 Tôi chỉ thở dài một tiếng và suy nghĩ một chút. Nghĩ rằng "Tên Ngục Vương kia sẽ chết."

 "Cái đó ngươi không cần biết đâu, Dunge!"

 Dứt lời, hình bóng của tên Ngục Vương đó đã hoàn toàn biến mất. Còn lại tôi và cậu nhóc đó đang đứng đó run sợ vì tên Ngục Vương đó, đến mức có lẽ cậu ta đã mất nhận thức rồi. Vì thế tôi vòng qua trước mặt cậu nhóc đó. Búng vào cái trán trắng trẻo và mỏng manh ấy một cái khiến cậu ấy hoàn hồn trở lại.

 "Ngài là ai?"

 "Giờ mới chịu để ý đến ta à? Ta là Hitsuki Akeru, nhóc tên gì?"

 "Tôi không có…"

 "Hitsuki Michio! Từ giờ đó là tên nhóc!"

 Đứa trẻ đó ngạc nhiên ngớ người ra vì cái tên tôi mới đặt. Thế nhưng đứa nhóc đó vẫn đang căng thẳng đến tột độ. Có vẻ bộ não nhỏ yếu ớt của cậu bé vẫn chưa thích nghi nổi với những điều đang diễn ra ngày hôm nay. Cơ thể nó còn đang run rẩy đến độ việc nói thôi cũng lắp bắp như kiểu sắp không kiểm soát nổi cơ miệng vậy.

 "Hồi phục!"

 Chỉ với một lời đơn giản của tôi thì não bộ đứa bé đó đã ổn định trở lại. Tất nhiên, đứa trẻ sẽ tiếp tục đau đớn do việc não bộ bình phục sẽ khiến những ký ức về mất mát ùa về.

 Thế nhưng dù đầu óc đang khó chấp nhận hiện thực đó, đứa trẻ ấy vẫn cố gắng để lo lắng cho tôi.

 "Ngài là người còn sống sót ạ? Tên khốn đen xì đó! Ngài hãy…"

 Tôi giơ cái đầu của tên Ngục Vương ra trước mắt thằng nhóc đó khiến nó giật mình và bàng hoàng.

 "Tên đó, ta đã cho hắn chết tạm thời rồi nên yên tâm đi!"

 Vẫn ngơ ngẩn người, cậu nhóc đó có vẻ như còn hơi bất ngờ vì kẻ vừa khiến thế giới diệt vong lại chết dễ đến thế. Vì thế tôi tạo ra một cái kẹo rồi nhét vào cái miệng đứa nhóc đó.

 "Ta không có thời gian để ở lại cái vũ trụ này đâu nên sẽ giải thích nhanh tình hình cho nhóc. Nhưng trước tiên, tên nhóc là gì? Nói lại ta nghe! Tùy vào câu trả lời ta sẽ quyết định hồi sinh thế giới này hay không."

 Đứa nhóc đó ngậm viên kẹo rồi nuốt ực xuống cổ họng. Nó nhìn tôi, trong ánh mắt của tôi là niềm hy vọng đặt lên nó. Đứa bé đó biết điều đó. Nó đáp lại tôi bằng một ánh mắt quyết tâm.

 "Tôi vốn chỉ là đứa trẻ không có tên họ được nuôi bởi dòng họ Soluna! Thế nhưng nếu như ngài thực sự cứu rỗi thế giới này và ban cho tôi một cái tên, tôi xin được phép nhận lấy nó! Từ giờ, tôi là Hitsuki Michio!"

 "Michio-kun xem ra biết phép tắc tốt nhỉ?"

 Thế rồi tôi từ từ bế Michio bay lên cao hơn 10km, nhìn từ độ cao này xuống dưới thế giới, mọi thứ chỉ còn lại tro tàn. Michio lần đầu được bay cao thế này, cậu bé lúc đầu cố giãy dụa nhưng dần cứng đờ vì sợ hãi. Tôi xách Michio ném lên trên cao hơn nữa, rồi thằng nhóc đó hét toáng lên vì bị vứt đi giữa không trung như thế. Nó dang tay ra theo bản năng để tạo lực cản không khí. Tôi cầm đầu của Ngục Vương rồi ném thật mạnh về phía mặt đất. Chỉ trong chưa đầy một khắc, cái đầu đó đã ghim sâu xuống thế giới này và bị phong ấn lại.

 Michio rơi từ độ cao hơn 10km xuống dưới, bản năng sinh tồn khiến não bộ cậu ta tiết ra các chất hoá học khiến nó phản ứng nhanh hơn, tiếp thu lượng thông tin lớn. Trong mắt Michio bây giờ là cảnh tượng cả thế giới hồi sinh một cách thần kỳ. Từ tâm vụ nổ do tôi ném cái đầu Ngục Vương xuống, một ánh sáng đa sắc lan tỏa ra và đi qua các vùng đất bị tàn phá. Mọi thứ từ thiên nhiên, sinh vật cứ thế mà tỉnh dậy như sau một giấc mộng thôi vậy.

 Chứng kiến khung cảnh tái sinh của thế giới tuyệt đẹp đến vậy, Michio dường như quên mất mình đang rơi từ trên cao. Tâm trí cậu tràn ngập về khung cảnh của thế giới này. Trong đôi mắt cậu là phản chiếu của một thế giới tươi sáng mới hồi sinh từ đống tro tàn. Cho đến khi mặt của cậu và mặt đất còn khoảng chục mét nữa là "hôn nhau" thì mới tá hoả. Tất nhiên, tôi dễ dàng đỡ lấy cậu ta một cách an toàn.

 "Đẹp chứ? Michio-kun thấy cảnh đẹp này thế nào?"

 Cậu ta vẫn còn trên khuôn mặt là những cảm xúc hỗn độn khó tả thành lời. Phần nữa là do việc thả rơi tự do vẫn khiến cho cậu nhóc choáng váng.

 "Đẹp lắm ạ!"

 "Vậy thì từ giờ cậu sẽ còn được chứng kiến những điều đẹp hơn của thế giới này đấy! Cậu chưa từng đi đâu khỏi nhà Soluna đúng chứ?"

 Nói đến đây, Michio đột nhiên cúi mặt xuống, cậu ấy buồn bã đến bật khóc.

 "Nhưng chẳng phải tên đen xì đã giết mọi người rồi sao?"

 Tôi đưa tay lên lau những giọt nước mắt lăn xuống từ mắt cậu ấy. Nhẹ nhàng và vui vẻ nói:

 "Yên tâm đi! Họ đều được ta hồi sinh hết rồi!"

 Nghe thấy điều đó, Michio đột nhiên thay đổi khuôn mặt sang bỡ ngỡ.

 "Anh làm bằng cách nào?"

 "Ta đã phong ấn tên Dunge trên thế giới này rồi. Cái tên đen xì đã hủy diệt mọi thứ đấy. Đồng thời, ta cũng hồi sinh mọi thứ hắn đã hủy diệt. À mà, những người được hồi sinh thì chẳng nhớ gì đâu."

 Michio nghe như thế liền bộc lộ vẻ mặt rạng rỡ. Cậu ta ngay lập tức kéo tay tôi như muốn đưa tôi đi đâu đó cùng vậy. Tôi nhanh chóng gạt tay cậu ấy ra và ngồi xuống dưới đám cỏ xanh. Có lẽ, tôi sẽ nói nhanh về mục đích mình đến đây vậy.

 "Nghe này! Tên Ngục Vương-Dunge không phải kẻ duy nhất ta phải lo đâu! Tương lai sẽ còn những vị vua phản nghịch khác đến thế giới này để hủy diệt mọi thứ. Lúc đó, tôi có thể sẽ không ở vũ trụ này đâu."

 Nghe thấy điều này, Michio lại nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng. Giọng cậu ta run run hỏi:

 "Ngài đùa phải không ạ? Sẽ còn thêm những kẻ như tên đen xì đó sao?"

 "Ừ, không đùa đâu! Khéo còn mạnh hơn đó!"

 "Vậy ngài sẽ…"

 "Không, ta ko định hay sẽ gì cả! Từ giờ nhóc sẽ phải tự bảo vệ lấy thế giới của mình! Ta đến đây để chọn nhóc trở thành một vị vua trong tương lai, hiểu chứ?"

 Michio nghe thấy điều đó thì tái mét mặt mày. Phải rồi, đây là một cậu bé, tự nhiên chứng kiến thế giới bị hủy diệt, một ông anh nào đó xuất hiện hồi sinh mọi thứ rồi ném cho cái trọng trách phải mạnh lên để đập mấy thằng hủy diệt thế giới trong phút chốc. Nó quá bất khả thi rồi!

 "Ngài đùa à? Sao tôi có thể đánh với cái thứ quái quỷ đó được?"

 Tôi ngẫm nghĩ một chốc rồi thở dài. Tôi đặt tay lên đầu Michio và xoa nhẹ.

 "Tất nhiên ta sẽ cho cậu một vài lợi thế!"

 Một ánh sáng phát ra từ tay tôi, Michio chứng kiến thấy ánh sáng thần kỳ đó thì liền ngạc nhiên đến há hốc miệng. Cậu ta hào hứng như một đứa trẻ hiện đại được tặng một chiếc iphone làm quà giáng sinh vậy. Mà tất nhiên là do cậu bé không biết cái ánh sáng đó để làm màu là chính.

 Sau khi cho cậu ta một năng lực thêm nho nhỏ, tôi liền cắn cổ tay mình để lấy máu tuôn ra. Thấy điều đó, Michio hốt hoảng:

 "Ngài làm gì vậy? Sao tự nhiên lại làm tổn thương chính mình như thế?"

 Michio luống cuống lấy chiếc khăn trong túi mình ra và cố đưa cho tôi để băng bó vết thương.

 Tôi đổ máu ra một ly rượu mà mình tạo từ hư vô. Khi máu đầy đến một nửa ly rượu, tôi lắc nhẹ chiếc ly xoay theo chiều kim đồng hồ. Giờ đây, những giọt máu của tôi trong ly phát ra mùi hương thơm thoang thoảng như rượu vang cao cấp vậy. Vị của nó cũng được biến đổi trở nên thơm ngon và phù hợp với trẻ em, có lẽ là có chút giống với vị nước ép hoa quả.

 Căn chỉnh xong, tôi đưa ly rượu máu đó cho Michio. Mùi hương của nó thơm đến độ kinh ngạc khiến Michio phải khựng lại một chút vì bất ngờ với cái hương thơm ấy. Chỉ mỗi hương thơm thôi cũng đủ để Michio phải nhỏ rãi mà thèm khát uống nó trong vô thức. Cậu ta cố lau mép dù không thể kiểm soát nổi cơn thèm do ly rượu máu trước mắt.

 "Uống đi! Cái này có thể coi như ta cho cậu những lời chúc phúc đấy!"

 "Được chứ ạ? Đó là máu ngài mà."

 "Đã bảo là cứ uống đi mà!"

 Nghe lời, Michio đưa hai tay ra đỡ lấy ly huyết tửu. Cậu ta nâng niu nó, nhìn vào màu đỏ lấp lánh như một viên hồng ngọc. Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào miệng ly, cả cơ thể Michio bất giác rùng mình. Giọt huyết đầu tiên rơi vào đầu lưỡi của cậu bé, nó làm cậu vội vàng nuốt ừng ực cả ly rượu. Uống xong, Michio đưa cho tôi ly rượu và hỏi ngây ngô:

 "Ngon quá! Ngài còn nữa không ạ?"

 Nghe vậy, tôi bất chợt ôm bụng cười. Sự ngây ngô đến hài hước đó, việc một đứa trẻ luôn từ chối món quà của cha mẹ vì liêm sỉ nhưng khi nhận rồi thì lại tham lam đòi thêm. Thấy tôi cười thế, Michio chợt hiểu luôn vấn đề.

 "A! Quên mất đó là máu của ngài! Cho tôi xin lỗi! Nó quá ngon nên là…"

 "Thôi không cần! Cậu hài hước như vậy là đủ giải trí với ta rồi!"

 Michio lúc này lại bận tâm đến chỗ cổ tay tôi vừa cắt. Cơ mà nó đã liền lại rồi. Cậu ta mới tò mò hỏi:

 "Máu thì như một dòng rượu quý, cơ thể thì lại hồi phục ngay lập tức dù cắt vào cả mạch máu. Ngài rốt cuộc có phải con người không vậy?"

 "Về cơ bản thì là không! Thực ra thì ta là nguyên mẫu của tất cả các sinh vật nên con người là bản sao từ ta á!"

 Nghe xong, Michio tỏ vẻ kinh ngạc và thích thú.

 "Vậy ngài là chúa ạ? Thần linh đúng không?"

 Tôi nghe vậy thì liền băn khoăn suy nghĩ một lúc.

 "Thực ra là nếu theo suy nghĩ tôn giáo của nhân loại thì là vậy. Cơ mà đúng ra ta không nên được gọi là thần linh, thực thể thì sẽ hợp lý hơn."

 "Cơ mà ngài như thần linh vậy đó! Trong những câu chuyện…"

 "Không! Câu chuyện chỉ là câu chuyện, nó là giả tưởng hoặc thậm chí là lời nói dối của nhân loại. Chủng tộc thần thánh không có như các câu chuyện hoàn toàn."

 Nghe vậy, Michio liền nhận ra điều gì đó và còn phấn khích hơn.

 "Ngài nói như thể đã gặp thần thánh rồi vậy. À không, thậm chí là ngài tạo ra họ đúng không? Họ như thế nào vậy?"

 Tôi nhận ra đứa trẻ này rất hiếu động và tò mò. Thế nhưng nói nhiều quá mức cho cậu bé về thế giới này cũng không hay.

 "Đúng là ta đã tạo ra tất cả các chủng tộc. Thế nhưng để đánh giá từng chủng tộc, cậu nên tự mắt nhìn thấy họ, nói chuyện với họ. Nếu không, cậu sẽ chẳng biết gì về họ cả, những câu chuyện chỉ giúp ta hình dung về đối phương, không giúp ta hiểu về đối phương."

 Michio sau khi nghe lời đó, cậu ấy nhận thấy sự nghiêm túc của tôi. Thay đổi thái độ, Michio liền đưa ngón tay út ra và bắt tôi hứa.

 "Ngài nói thế tức là có cách để gặp họ đúng không ạ? Ngài hãy hứa sẽ chỉ tôi cách đó được không? Tôi sẽ tận mắt thấy họ, tận tay chạm vào để biết rõ về họ."

 Tôi mỉm cười, đưa ngón tay út ra ngoắc tay với Michio. Vui vẻ hứa với cậu ta.

 "Thế hứa với ta hãy trở lên mạnh mẽ hơn, đủ để phiêu lưu khắp thế giới… à không, hãy đủ mạnh để bảo vệ thế giới nhé!"

 "Vâng, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài về tôi đâu!"

 Tôi cũng bị nhắc về chuyện mình còn phải đi thực hiện việc tạo ra Akari nữa. Thôi thì chuẩn bị để dịch chuyển qua vũ trụ khác nào.

 "Vậy chúng ta tạm chia tay ở đây nhé!"

 Michio nhìn tôi với vẻ mặt hơi buồn bã.

 "Vậy ngài không ở đây nữa ạ? Liệu có cách nào gặp lại nhau không?"

 "Cái đó thì dễ lắm! Đợi ta thích thì ta sẽ gặp!"

 "Là sao?"

 Không trả lời câu hỏi đó, tôi biến mất trước mặt Michio. Để cậu bé ngơ ngác nhìn tới nhìn lui giữa thảo nguyên xanh.

 Đây chính là lúc, câu chuyện về Michio xin được phép bắt đầu. Tôi hết nghĩa vụ rồi nhé, các nhân cách khác của tôi!

...…

 Sau khi tôi biến mất, Michio ngơ ngác một lúc lâu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng. Nào là thế giới bị hủy diệt rồi tái sinh, xong bỗng có người xuất hiện trao mình ban tên, giao trọng trách, ban phúc rồi biến mất. Cả câu chuyện vừa xảy ra như giấc mơ vậy. Cơ mà giấc mơ kiểu gì được khi Michio vẫn đau khi tự véo má mình chứ?

 Bỗng nhiên trong đầu cậu bé đó chợt loé ra một ý tưởng rồi reo ầm lên trong vui sướng.

 "Mình là người được chọn rồi! Tuyệt vời!"

 Thế là đứa trẻ non nớt đó đã nghĩ điều vừa xảy ra là do bản thân mình được chọn để trở thành thứ gì đó thật ngầu lòi chăng? Cậu bé đó đang vui vẻ rạng rỡ với suy nghĩ đó.

 "Đúng rồi! Phải kể chuyện này với Victoria mới được! Chắc cô ấy sẽ mừng lắm! Sau đó chúng ta sẽ trở thành tổ đội anh hùng, đánh bại tên đen xì đó nữa!"

 Michio vừa vui vẻ chạy về dinh thự của gia tộc Soluna vừa ảo tưởng về thật nhiều điều trong đầu. Mải chạy đến mức không để ý, Michio vấp chân ngã lăn nong nóc xuống ngọn đồi. Thế rồi, cậu bé ngay lập tức bật dậy và chạy tiếp.

 "Tuyệt thật! Cơ thể nhẹ bẫng luôn! Không đau tí nào cả! Đây là sức mạnh mới của mình sao?"

 Cậu ta ngây thơ nghĩ cú ngã không đau là do sức mạnh được ban. Mà quên đi hàng ngày cậu và Victoria vẫn hay nô đùa và lăn trên này. 

 Cứ thế, rất nhanh chóng, Michio đã chạy về dinh thự của nhà Soluna. Cậu phi thẳng qua cổng và chạy bay vào trong nhà. Việc đầu tiên cậu nghĩ đến là trở về phòng ngủ của mình và Victoria.

 Mở cánh cửa nhà mà chẳng thèm đóng lại, Michio vội vàng cởi dép ra và ném lung tung ngoài cửa. Vừa chạy trên hành lang, Michio vừa hét gọi Victoria.

 "Victoria! Victoria! Có chuyện (vui) rồi! Cậu mau ra đây (nghe) đi! Chú Bellator và cô Eldoria cũng… (nghe chuyện cháu mới gặp đi!)"

 Michio nói bị nuốt chữ do cậu đang thở hồng hộc vì chạy liên tục, nãy giờ cậu không để ý đến điều đó vì quá hưng phấn. Nhận ra thể lực mình xuống quá nhiều, Michio liền đi chậm lại. Lúc này, cậu thở hồng hộc vì mệt, tim đập rộn ràng như tiếng trống.

 Sau khi dừng lại, vì quá mệt nên Michio đã từ tốn đi bộ đến phòng Victoria. Cậu mở cửa phòng và không thấy động tĩnh gì cả. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong căn phòng đó. Biết trong đó có người, Michio lớn tiếng gọi.

 "Cậu có ở trong phải không? Tớ vào được không?"

 Không thấy tiếng trả lời, Michio liền áp tai vào sát cửa phòng để nghe ngóng xem có chuyện gì. Từ bên trong vọng ra là tiếng rên rỉ, khóc lóc đến nấc cả lên. Nghe vậy, Michio liền gõ cửa phòng rồi hỏi thêm lần nữa.

 "Cậu có chuyện gì vậy? Cậu cho tớ vào nhé!"

 Nói rồi, Michio liền đẩy cửa ra để bước vào trong căn phòng đó. Đó chỉ đơn giản là phòng ngủ cho trẻ con nhưng rộng rãi một cách khủng khiếp. Nội thất trong phòng cũng đẹp đến mức tráng lệ. Giữa phòng là một cái giường đệm ấm và mềm mại, đủ rộng để cho chục người nằm thoải mái. Trên trần nhà thì là bao nhiêu là những chiếc đèn trần nhỏ treo lơ lửng và đung đưa, mỗi tối bật lên chúng như vẽ lại cả bầu trời sao rộng lớn. Bước vào phòng, như mọi khi, Michio lại thấy thoang thoảng mùi hương hoa và không khí như trên thảo nguyên rộng lớn. Bên góc phải đối diện cửa phòng là nơi để Michio và Victoria vui đùa hằng ngày, phía trái lại là nơi để cả hai cùng nhau đặt những cuốn sách yêu thích. Phía phải cửa phòng là nơi để những vũ khí mà Victoria hay lấy để luyện tập. Victoria vốn là một cô gái được ban phước lành để trở thành một Dũng Sĩ trong tương lai nên trong phòng cô có rất nhiều vũ khí cận chiến hay dùng để luyện tập. Tuy nhiên chỗ đó cũng có cả những vũ khí kiểu trượng phép, đũa phép. Michio khá thắc mắc về điều này vì vốn Victoria vốn chơi hệ vật lý. Phía bên trái gần cửa phòng thì lại là nơi để treo quần áo của họ.

 Hôm nay, Michio chứng kiến một cảnh cậu chưa từng thấy bao giờ. Đó chính là Victoria ngồi ôm gối khóc buồn bã đến thế. Cô bé thường chỉ rướm lệ chứ chẳng bao giờ khóc lóc đến độ tùm lum nước mắt nước mũi trên mặt. Cô bé buồn đến mức không thèm chú ý đến sự có mặt của Michio. Thường ngày thì Victoria rất bám dính lấy Michio đến độ hơi phiền phức. Nếu cậu ta chạy đi đâu đó thì Victoria sẽ chạy theo đi tìm. Kể cả khi không tìm thấy thì cô bé sẽ về phòng và đợi đến khi Michio về rồi tiếp tục bám lấy cậu. Vậy mà hôm nay, rõ ràng Victoria đã không lao ra đón chào cậu, cô bé chỉ ôm gối ngồi lủi thủi khóc một mình.

 "Cậu có sao không? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

 Michio liền tiến đến gần Victoria, cậu ôm lấy cô bé rồi cố gắng an ủi.

 "Không sao đâu! Có tớ ở đây mà! Có chuyện gì nào?"

 Cô bé ấy lúc này mới nhận ra là có người, cô bỏ mặt ra khỏi chiếc gối mà mình vùi vào để khóc. Khuôn mặt cô ngơ ngác nhìn Michio. Khuôn mặt đó đỏ ửng và ướt đẫm vì nước mắt. Mắt cô bé sưng lên vì khóc quá nhiều, hàng mi dưới vẫn còn đọng lại những giọt lệ lớn. Mái tóc vàng kim thì rối bời và nằm lộn xộn trên gương mặt. Thế nhưng, những cái xấu đó không che đi được vẻ đẹp như một thiên thần ấy.

 Nhìn khuôn mặt của cô bé, Michio có chút ngơ ngác như cô. Cậu tự hỏi "Liệu mình có đang quá bất ngờ khi nhìn thấy cô ấy đang khóc không?" hay "Mình thấy mừng vì thấy một mặt khác của Victoria hay sao?". Michio không rõ được điều đó và tự hỏi nó vì cảm giác thật kỳ lạ trong mình.

 Về phía cô bé ấy, ngay lập tức cô đẩy tay Michio ra rồi lăn ra xa. Cô chỉ vào Michio và hỏi:

 "Cậu là ai thế? Sao cậu vào được đây! Bố mẹ đâu rồi?"

 Nói rồi, cô bé oà lên khóc, tiếng khóc to đến ầm trời.

 Michio ngạc nhiên vì Victoria không nhận ra mình, nó làm cậu ấy có chút sợ hãi. Thầm nghĩ "Chẳng lẽ nào thế giới hồi sinh chỉ là giả sao?"

 "Cậu không nhận ra tớ sao? Tớ là cậu người hầu và là bạn thân nhất của cậu đây mà!"

 Cô bé kia càng nghe thế càng khóc lớn hơn.

 "Cậu người hầu? Papa và Mama nhận thêm người vào đây từ bao giờ chứ? Rõ ràng dinh thự chỉ có mỗi gia đình chúng ta thôi mà? Có 4 người thôi mà!"

 "Đúng vậy! Có 4 người bao gồm cả tớ mà!"

 Cô bé đó nghe thế liền lấy gối ném vào Michio thật mạnh. Cô cứ lấy mấy cái gối ném vào mặt Michio rồi mắng mỏ.

 "Nói dối! Gia đình tôi không có tên đực rựa nào tầm tuổi cậu hết! Biến đi!"

 Nghe vậy, Michio liền hoảng sợ và hoang mang. Cậu cũng sắp khóc đến nơi rồi. Cô bạn thân nhất của cậu đột nhiên trở nên thật kỳ lạ sau tất cả những gì xảy ra khiến cậu bé thấy sợ hãi. Chẳng lẽ những người khác cũng như thế sao? Thế nhưng nếu hoảng loạn thì chẳng giải quyết được gì nên Michio đã cố kiềm chế. Cậu hít sâu rồi thở ra một hơi dài. Sau đó, cậu ấy hét lên:

 "Ta là Chúa Quỷ tàn bạo đây! Nếu cô là anh hùng thì hãy đánh bại ta xem!"

 Nghe những lời nói kia, cô bé đó bỗng chốc tái mét cả khuôn mặt rồi vội nhảy xuống giường mà lao ra ngoài. Luống cuống, cô bé ngã một cú đau. Thấy phản ứng khác lạ của Victoria, Michio thấy làm lạ. Nhưng khi thấy cô bé ngã đau, Michio không nghĩ ngợi nhiều mà đến đỡ bạn mình dậy. Cậu dìu cô trở lại giường rồi nhẹ nhàng phủi đi vết thương cho cô bé, cậu thổi thổi vài cái vào chỗ đau của cô rồi ôm để an ủi.

 "Cậu bình thường mạnh mẽ lắm mà! Một vài vết thương có sao đâu cơ chứ! Thổi vài cái là hết ngay!"

 Lúc này, cô bé đó vẫn sợ hãi, thế nhưng cô không cố gắng đẩy người Michio ra. Cô cố gắng hét lớn hỏi:

 "Chúa quỷ, sao ngươi dám đến đây cơ chứ? Ngươi muốn bị bố mẹ ta xử lý à? Không hồn thả ta ra!"

 Michio nghe thế thấy lạ khi nghe những lời đó. Cậu liền đưa tay lau những giọt nước mắt của cô bé.

 "Đùa thôi mà! Nếu tớ là chúa quỷ thì cậu sẽ đánh bại tớ đúng không?"

 "Đánh thế quái nào được khi còn là trẻ con chứ?"

 Thấy câu trả lời khác hẳn hàng ngày, Michio ngơ ngác, cậu lại đổi cách an ủi.

 "Tớ mà là chúa quỷ thì tớ đã ăn thịt cậu luôn rồi chứ!"

 Cô bé đó lại tím tái mặt và nhỏ giọng cầu xin.

 "Đừng ăn thịt tôi! Tôi vẫn chưa muốn bị ăn thịt!"

 "Khoan ý tớ là tớ không phải chúa quỷ đâu nên bình tĩnh lại và đừng khóc nữa!"

 Nghe như vậy, cô bé ấy mới nhận ra nỗ lực của Michio để làm mình bình tĩnh lại. Như nhận ra điều gì đó trong hành động an ủi của Michio. Cô bé mới cố nói với giọng sụt sùi.

 "Tớ vừa có một cơn ác mộng đáng sợ!"

 "Ừ! Không sao đâu! Có tớ ở đây mà!"

 Michio gật gật đầu, cậu nhìn thẳng vào mắt cô bé để tỏ ra sự chăm chú lắng nghe. Ánh mắt ấm áp của Michio đã phần nào an ủi được cô bé kia, bởi vì thế dù rất sợ hãi nhưng cô bé vẫn cố kể lại những gì cô cho là cơn ác mộng đã qua.

 "Cơn ác mộng đó rất thật! Tớ thấy mọi thứ chìm trong hoang tàn. Xác chết từ khắp nơi bị thổi tung, bay ngổn ngang trên bầu trời. Nó đỏ… bầu trời màu đỏ… trong không khí thì có vị giống sắt… có thể là máu của ai đó bay kín mọi nơi…"

 Kể đến đây, cô bé lại ôm đầu vì sợ hãi. Michio nhẹ nhàng xoa đầu cô để an ủi. Nghe tả về cơn ác mộng đó, cậu cứ có chút ngờ ngợ ra điều gì đấy. Tuy nhiên, Michio cũng chẳng dám khẳng định suy nghĩ của mình.

 Bàn tay Michio cứ nhẹ nhàng xoa dịu cô bé, cậu nhóc làm cô có chút ngượng ngùng. Cũng vì thế, cô nhóc cũng đã quên đi nỗi sợ và cố gắng kể tiếp.

 "Ở dinh thự, các con golem của mẹ tạo ra đã tự sụp đổ. Lúc đó, tớ đã chạy ra ngoài vì hoảng sợ và dinh thự ngay lập tức bị ép phẳng. Vừa mới ra bên ngoài thì một cái xác rơi xuống trước mặt tớ, sau đó vài cái, vài chục cái, vài trăm cái… Thế rồi… thế rồi… bố và mẹ cũng đã… nằm trong số họ…"

 Nghe đến đây, Michio đã không còn dám nói đó chỉ là ác mộng nữa rồi vì nó thực sự giống với những gì cậu nhìn thấy. Căn biệt thự sụp đổ và cả đống xác không toàn vẹn rơi xuống chất đống lên nhau. Cậu ấy nhìn thấy dinh thự sụp đổ vì sau khi nhìn thấy Ngục Vương hạ phàm, Michio đã chạy về dinh thự. Cậu nhìn thấy Victoria đang đứng bàng hoàng trước những xác chết rơi lả tả từ bầu trời. Thế nhưng lại bỏ chạy vì sự sợ hãi và bản năng sinh tồn thúc dục mà không kéo Victoria theo.

 Trong đầu Michio thầm nghĩ liệu có thể nào thế giới sau khi được hồi sinh thì vẫn còn lại ký ức tận thế vừa qua. Thế nhưng, cậu mới nhớ ra Akeru đã nói một thông tin rất quan trọng, những người được hồi sinh sẽ không nhớ, vậy có nghĩa là…

 "Lúc đó, tớ sợ đến mức không cất nổi giọng nói khi thấy bộ phận cơ thể của bố và mẹ. Một gã bao bọc cơ thể mình trong bóng tối cứ thế mà bước đến. Nhìn thấy hắn, tớ đã ngất đi ngay lập tức và khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân mình trên giường rồi. Nó thật lắm… nhưng có lẽ tớ mong đó chỉ là ác mộng vì khi tớ tỉnh dậy thì mọi thứ đã bình thường như không có gì xảy ra vậy!"

 "Vậy là lúc đó cậu đã không chết!"

 Michio bất ngờ la toáng lên. Cậu nhận ra là cái khung cảnh tận thế đó không chỉ có mình cậu sống sót. Điều này làm Michio có chút hưng phấn kỳ lạ đến khó tả, cậu đã quên kiềm chế mà vô tình la toáng lên. Nghe Michio nói rằng bản thân đã không chết, cô bé kia hình như đã nhận ra điều đáng sợ gì đó.

 "Cậu nói tớ đã không chết là sao? Đó chỉ là ác mộng thôi mà! Sao cậu làm như là cậu cũng ở trong cơn ác mộng của tớ chứ?"

 Nhận ra mình lỡ lời, Michio vội vàng thay đổi thái độ. Cậu xua tay rồi cố nói dối.

 "À, không có gì đâu! Chỉ là tớ…"

 Cô bé nhìn thẳng mặt Michio với ánh mắt lo lắng. Cậu nhóc cố né tránh ánh mắt đó, cậu chưa giỏi nói dối nên có chút ấp úng, lắp bắp.

 "Cậu biết gì đó đúng không? Nói cho tớ biết về chuyện gì đã xảy ra đi, nhất là điều đã liên quan đến ác mộng đó! Làm ơn hãy nói đi!"

 Cô bé cứ tiến sát gương mặt đến gần Michio, cậu nhóc cố lảng tránh và quay mặt đi. Thế nhưng rồi, Michio cũng thầm suy nghĩ một chút, có lẽ cậu sẽ nói sự thật.

 "Nếu tớ nói điều tớ biết, liệu cậu có thực sự bình tĩnh để lắng nghe không?"

 Nghe vậy, cô bé nuốt nước bọt và có chút e dè, lo sợ. Dù vậy, sự tò mò của trẻ con có lẽ lớn hơn là nỗi sợ.

 "Cậu cứ nói đi!"

 "Sự thật là tất cả đều đã xảy ra rồi! Cơn ác mộng cậu nói đến đã xảy ra và nói sẽ đến trong tương lai một lần nữa!"

 Michio lấy hết dũng khí nói ra điều đó, cô bé cũng lấy hết dũng khí để nghe. Đến khi nghe xong, Michio thì có chút nhẹ nhõm còn cô bé lại khóc ầm lên lần nữa.

 "Oaaa… bố mẹ đâu rồi? Xách cái tên nói nhảm này ra khỏi dinh thự hộ con! Nó bắt nạt con… huhuhu…"

 Tự nhiên cô bé khóc toáng lên cũng làm Michio hoảng hốt, cậu bối rối không biết nên làm gì với tình huống này. Cô bé vừa khóc vừa lấy tay đưa ra trước mặt Michio, cậu bé tự nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng liền cố gắng né tránh bàn tay trước mặt mình. Cái bản năng mách bảo phải né tránh nó đã cứu Michio một mạng.

"Thổi bay tên này đi! Hắn là kẻ dối trá thích bắt nạt!"

Một cơn gió to khủng khiếp từ cánh tay đó được phóng ra ngoài, nếu Michio không kịp né nó thì có lẽ cậu đã gãy cổ luôn rồi.

"Từ từ đã... Tớ không nói dối đâu! Mà cậu định giết tớ đấy à?"

Cô bé lại đưa tay ra trước mặt Michio và định thi triển ma thuật một lần nữa. Michio tái mét mặt, cậu cố gắng né nó rồi định đẩy cô bé đó xuống giường để khoá cánh tay lại.

Đang trong tình huống hoảng loạn, bỗng nhiên từ ngoài cửa phòng, một cô bé giống y hệt Victoria chạy vào. Cô bé thở hồng hộc như sắp đứt hơi đến nơi rồi vậy. Tay phải và trái của cô bé còn kéo theo hai thanh kiếm to đùng, trông có vẻ rất nặng. Cô bé đang khóc lóc đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ, cô bày ra khuôn mặt lạnh lùng dù vẫn còn đỏ ửng do khóc lóc. Cô đẩy người Michio ra rồi lấy tay áo lau sạch nước mắt và làm mặt lạnh tanh, điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra.

 Michio bỗng nhận ra cô bé ở cửa phòng có chút quen thuộc. Vừa nhìn thấy mặt nhau thì cô bé đó đột nhiên thả hai thanh kiếm xuống đất và lao về phía cậu ấy. Michio theo phản xạ tự nhiên lấy tay lên che chắn mình. Cô nhóc đó ôm chồm lấy cả hai đứa nhóc đang ngồi trên giường và đè họ xuống. Michio ngay lập tức nhận ra đây mới là Victoria.

 "Victoria à? Sao lại có đến tận hai người?"

 "May quá! Cậu người hầu và Valeria đều không sao! Tớ cứ ngỡ hai người cũng đã chết rồi cơ!"

 Michio ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Valeria. Hình như Victoria đã từng kể về cô bé này trước kia trong những buổi tối hai đứa trẻ đọc sách truyện cổ tích cho nhau để đi ngủ.

 "Valeria? Đã chết? Ý cậu là… Không, điều đó có nghĩa là…"

 "Em... em ấy ngay bên cạnh cậu đấy! Valeria là em gái song sinh của tớ!"

 Valeria sau khi bị Victoria nhảy vào người thì có chút bực tức. Cô bé cố đẩy người Victoria ra ngoài nhưng bất lực vì người chị quá khoẻ mạnh.

 "Chị xuống khỏi người em ngay! Chị nặng quá!"

 Victoria chẳng quan tâm đến lời em gái nói, cô ôm lấy cả hai người cùng một lúc. Một cái ôm thật chặt từ thân hình nhỏ bé của một cô bé chín tuổi, cái ôm như thể cô bé vừa đánh mất cả hai thứ quan trọng nhất cuộc đời mình. Cô bé ôm và cố để khuôn mặt ra sau lưng họ, che đi những giọt nước mắt và đôi má đỏ ửng. Michio bị ôm chặt đến mức khó thở, cậu liên tục vỗ vào lưng Victoria.

"Từ từ thôi đồ ngốc này! Xương thịt tôi gãy giờ! Thả nhanh ra không tôi ngạt thở bây giờ..."

Nghe vậy, Victoria nhanh chóng thả Valeria và Michio ra. Cô bé vô tình quên mất mình đang khóc và những giọt nước mắt đang lăn trên đôi má ửng hồng. Michio nhẹ nhàng lấy tay đỡ những giọt lệ còn đọng trên khoé mắt Victoria.

 "Vậy là… cậu cũng là người sống sót ư?"