Thủ đô Krichtenberg Berlina, Liên Bang Oceania. Rạng sáng ngày 24 tháng 2 năm 2026
Ở những vùng phía Bắc, bình minh đến từ rất sớm. Ngay khi những oanh tạc cơ đánh bom rút khỏi thành phố, những tia sáng ban mai ấm áp dần xuất hiện ở đằng đông. Trong cái tĩnh lặng của buổi sớm mai ấy, vài cột khói đen sừng sững bốc lên ở quận Pankortz, Weissensezft. Trên những đám mây sà xuống thấp, thật khó phân biệt giữa ánh ban mai mờ ảo với ánh lửa sáng rực chiếu lên từ một Krichtenberg Berlin vừa bị hủy diệt đến tan hoang. Khi khói chầm chậm tan đi trên những đống đổ nát, thành phố bị oanh kích nhiều nhất nước Oceania lừng lững đứng đó, ảm đạm và rùng rợn. Cả thành phố đen kịt vì tro bụi, lỗ chỗ hàng nghìn hố toang hoác và điểm xuyết những cây cột xoắn từ các tòa nhà đổ nát. Đường phố nằm ngổn ngang hòm gỗ và túi đựng xác. Máu nhuộm đỏ một vùng trời.
Toàn bộ các khu căn hộ đều bị quét sạch, và ở trung tâm thủ đô, toàn vùng đã bị biến mất hoàn toàn, chẳng còn lại thứ gì. Ở vùng đất trống đó, những gì từng là đại lộ và đường phố giờ biến thành đường mòn gồ ghề, đi xuyên qua những ngọn núi đổ nát toàn gạch đá và mảnh thủy tinh vỡ vụn. Khắp nơi là những tòa nhà không mái, không cửa sổ, nội thất bị phá hủy hoàn toàn há miệng đứng nhìn trời. Sau cuộc đột kích, một cơn mưa bụi tro đổ xuống, phủ lên đống hoang tàn, và trong những hẻm núi gạch và thép vụn, chỉ thấy bụi bay mù mịt. Bụi cuộn xoáy dọc theo phần mở rộng của đại lộ A1, những hàng cây nổi tiếng giờ đây trơ trụi, chồi non héo úa trên cành cây.
Chỉ một số ít ngân hàng, thư viện và cửa hàng sang trọng nằm trên đại lộ nổi tiếng này không bị hư hại. Nhưng ở đầu phía tây con đường, biểu tượng nổi tiếng nhất Krichtenberg, Cổng Branderkow cao ngang tòa nhà tám tầng, vẫn đứng vững trên 12 cây cột Dorickz khổng lồ, dù trên mình đầy vết sứt mẻ do mảnh bom. Tại tòa nhà Reichtower đồ sộ kia, nơi tổ chức họp Nghị viện, trên phần mái đổ nát nằm bên trên cổng vào có sáu chiếc cột, nhìn ra biển gạch vụn đang muốn nhấn chìm tòa nhà, là mấy chữ màu đen rõ ràng:– Vì nhân dân Oceania!
Đâu đó về phía Nam thành phố, căn cứ Bemeroth, nơi được coi là cơ quan đầu não chỉ huy quân đội tổ chức phản công giờ đây đã bị san phẳng hoàn toàn. Các trạm ga tàu chuyên chở binh lính ra chiến trường thậm chí đã biến thành bình địa, hoang tàn đổ nát. Hàng vạn tân binh đã bị xóa sổ khi chưa kịp nhìn thấy chiến trường, thiệt hại nhân sự cao ngất ngưởng. Bệnh viện vừa phải chống cự với những đợt xung kích, vừa phải tiếp nhận hàng trăm xác chết không còn nguyên vẹn. Tình trạng dân tị nạn chết cũng tràn lan, tới mức mà chẳng thể nào xử lý được. Quân tiếp viện vừa đến đã ngay lập tức bị tung ra mặt trận, chết vô số. Lương thực và đạn dược cũng không còn nhiều. Dường như mọi sự tuyệt vọng và chết chóc đang đổ dồn về đây.
"Mọi người. Ta đi thôi, nhanh lên nào. Không còn nhiều thời gian đâu. Có khi tụi mọi rợ đó đang tiến công bí mật lên đó." – Một tiếng nói lớn vang vọng khắp căn hầm trú ẩn
Bằng chút ánh đèn còn sót lại, tôi cùng với nhiều người đồng đội khác chậm rãi đi ra khỏi hầm trú bom sau khi đợt pháo kích của đối phương qua đi. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là những đống đổ nát của một đế chế hùng mạnh. Người chết nằm la liệt đường phố, máu chảy đầm đìa. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, lấn át đi cả tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng khóc thương trong đau đớn và tuyệt vọng. Chứng kiến cảnh tượng chỉ có trong phim tận thế này, những chàng tân binh chúng tôi chỉ biết kinh hãi đứng nhìn, mặt cắt không còn giọt máu. Một vài tiếng la hét bắt đầu rít lên.
"Lạy chúa. Trông thảm quá…"
"Máu… là máu kìa!"
Ai nấy đều mang dáng vẻ bị kinh sợ, bần thần tuyệt vọng nhìn cảnh những người anh em đồng bào máu mủ của mình bị bom đạn vùi dập và hi sinh. Tôi đứng sững tại chỗ, hệt như một con người mất hồn. Phải cho đến khi một người lính cứu hỏa từ xa gọi tới thì mới định thần lại. Anh ta trông thật tởm lợm với bộ quần áo rách rưới, be bét máu và bùn lầy. Da anh ta thậm chí còn chai sạn, nổi lên những vết bầm tím đã thối rữa từ lâu, đen xì lại. Bằng giọng nói khàn đặc, anh ta cố thúc giục chúng tôi:
"Này! Mấy cậu! Mau ra đây giúp bọn tôi một tay đi. Tôi sắp kiệt sức rồi. Quỷ tha ma bắt tụi Eurasian ."
Tôi và vài cậu lính chạy tới. Đó là một đứa trẻ tị nạn 14 tuổi, cậu nhóc đang bị tảng đá đè lên người, máu chảy xối xả. Tôi nắm chặt lấy tảng đá rồi dùng hết sức bình sinh lật ngược nó. Cơ tay tôi đau dữ dội như muốn đứt ra. Tôi nghiến răng ken két và hét lên đau điếng. Chúng tôi khó khăn lắm mới có thể nhấc nó ra khỏi người cậu bé ấy nhưng đã quá muộn. Em ấy đã chết trước khi có thể được cứu sống. Thi thể cậu bé dần trở nên lạnh ngắt với chi chít những vết xước và bầm tím, huyết nhục mơ hồ. Tôi sốc nặng, ngồi đó trong cơn hoang mang tột độ. Mọi thứ thật điên rồ và hỗn loạn. Chiến tranh đã làm cho nơi đây trở nên tàn tạ và chết chóc như thế này ư? Thật đáng sợ làm sao!
Một vị sĩ quan trưởng già cằn cỗi đứng lên trên đống gạch vụn, dùng hết sức để tiếp tục bài tuyên truyền đang viết dở của mình. Xem ra thì hình như còn chẳng có lấy ai thèm nghe mấy cái thứ vớ vẩn và nhảm nhí đó nữa. Bởi vì tất cả chúng tôi đều đã quá chán nản với cảnh ngày đêm hứng chịu bom đạn của kẻ thù.
"Hỡi các anh em chiến sĩ, lũ mọi rợ Đông Quốc Eurasian đang chuẩn bị mở một đợt tiến công mới vào thành phố. Hiện tại, toàn bộ các tuyến đường tiếp tế đã bị cắt đứt, chỉ còn chưa đầy 50.000 người có thể chiến đấu hiện giờ trong khi kẻ thù có hơn 20 vạn lính. Dù chênh lệch nhiều như vậy, tôi mong mỗi người trong chúng ta đều cố hết sức mình bám trụ lấy nơi này. Chúng ta cần hất cẳng đám đó ra khỏi nơi này và giành lấy chiến thắng quyết định!"
Nói hết câu, ông ta chậm rãi nhấc bước mang bộ dáng tàn tạ của mình đi đến một góc phố rồi dùng súng lục trong túi áo bắn vỡ sọ chính mình, tự giải thoát cho bản thân khỏi chốn hỏa ngục này. Một tiếng súng vang lên, kết thúc một sinh mạng ngắn ngủi. Hai tên lính cảnh vệ nhanh chóng khiêng xác ông ta đi đốt rồi bước tới chỗ tôi. Họ rất bạo lực và ác tính, trực tiếp xách cổ tôi xong quăng thẳng vào đoàn quân đang hành tiến như một món đồ vô tri vô giác không hơn không kém. Chúng thậm chí còn mắng mỏ, chửi rủa thậm tệ.
"Mau biến đi cho khuất mắt tao! Thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch! Cút mẹ mày đi!"
"Đi vào hàng nhanh lên nếu muốn sống! Mày ở đơn vị 92 đúng không? À quên, bọn nó chết hết mẹ rồi. Thôi thì, về đại đội 96 đi nhóc!"
Tôi bị xô va phải một người lính và rồi làm cả hai ngã sõng soài ra đất. Bùn và đất cứ vậy mà dính hết lên quần áo hai đứa. Thấy thế, tôi hoảng hốt chạy tới, đỡ người kia dậy, có chút bối rối hỏi:
"Xin… Xin lỗi! Cậu ổn chứ? Để tớ đỡ cậu dậy. Xin lỗi vì đã va vào cậu nhé."
Tôi nhìn huy hiệu được cài trên ngực áo người ấy. Hóa ra, đó là một nữ binh thiện xạ. Cô ấy sở hữu chiều cao khá thấp so với chúng tôi, chỉ độ 1m69. Cô gái đó mang một mái tóc màu bạch kim, được buộc gọn gàng ra sau đầu. Gương mặt thanh tú, có cho mình đôi mắt màu lam sâu thăm thẳm như chứa cả một đại dương, đẹp đẽ lại huyền bí khiến tôi bất giác bị cuốn sâu vào đôi mắt ấy.
Cô gái xa lạ kia đứng lặng nhìn tôi không dứt ánh mắt, như thể nhận ra điều gì đó. Tôi cũng thấy cô nàng này rất quen, như thể trước đây đã từng gặp nhau vậy. Lạ thật. Dường như sau khi định thần lại, cô gái mới đáp lại tôi:
"Không sao đâu, tớ tự lo liệu được. Mà cậu là ai thế? Tớ vừa thấy bọn cảnh quan kia đánh đập cậu, trông dã man quá."- Cô ấy cười trừ hỏi thăm tôi.
Tôi thả nhẹ giọng của mình:
"Tớ là Klaus Polskarov, một thành viên của trung đội 92 thuộc Quân đoàn cận vệ số 7. Nhưng họ đều đã bỏ mạng cả rồi, tớ là người sống sót duy nhất còn lại. Hân hạnh được làm quen."
"Ilaina Ilytasivich Kilova. Hân hạnh gặp mặt."
Ilaina chỉ đơn giản giới thiệu tên của mình rồi hỏi tôi:
"Cậu cũng là người Eurasian phải không?"
"Một nửa thôi. Cha tớ là người Eurasian còn mẹ là Oceania."
Sau một hồi nói chuyện, tôi và Ilaina thấy rằng mình và đối phương đều có nhiều điểm chung và còn có cảm giác rất quen thuộc tựa như những người bạn lâu năm với nhau. Tôi biết được cô ấy là một lính bắn tỉa của Eurasian đã đào ngũ sang Oceania vì nhận thức được sự vô nghĩa của cuộc chiến tranh này. Đang mải làm quen với người bạn mới, một vị sỹ quan cấp cao, có vẻ là trung đội trưởng bỗng đi tới, hỏi:
"Hai người đang làm trò gì vậy?, mau nhanh chân lên đi, bọn khốn Eurasian vượt qua ngoại ô rồi kìa, sao còn đứng đấy!"- Nói xong ông ta ý vị mà nhìn chúng tôi thêm một cái, khóe miệng như có như không mà cong lên một chút – "Đằng ấy là lính mới đúng không?, chào mừng đến địa ngục trần gian nhé."
Tôi đỡ Ilaina dậy rồi cả hai cùng nhau đuổi kịp với trung đội mới. Chúng tôi đi ngang qua ngôi nhà số 73 phố Neistalyat, cung điện bé nhỏ xinh đẹp đã từng là nơi sống chính thức của các thủ tướng Oceania thời trước đã bị thiêu rụi hoàn toàn bên trong. Cung điện này từng được mô tả là một thiên đàng mini. Nhưng giờ đây, các kiến trúc tinh xảo, đồ vật trang trí mĩ lệ hay những bức tượng nữ thần biển của đài phun nước lộng lẫy ngoài sân trước đã bị mạnh mẽ phá hủy, đổ nát hoang tàn, vẻ như còn đỡ nhất chính là hai bức tượng trinh nữ Rhinert sinh đôi đặt trên mái nhà sứt mẻ thủng lỗ chỗ nghiêng về phía sân trong đầy gạch vụn, đầu đã bị sứt mất.
Cách đó một dãy nhà, tòa nhà số 77 lại không hề hấn gì mấy, chỉ sứt mẻ sơ sơ. Những khối gạch chất chồng quanh tòa nhà ba tầng hình chữ U này. Lớp sơn ngoài màu vàng nâu bị tróc nhiều chỗ, và mấy con đại bàng bằng vàng sáng chói có hoa văn chữ thập trên móng được đặt trên mấy cái cổng bị trầy xước sứt mẻ thảm hại, dường như khiến cho nó mất đi dáng vẻ uy vũ vốn có.
Phần ban công đường bệ nhô ra bên trên, nơi một bài diễn văn điên cuồng từng được diễn thuyết cho cả thế giới nghe. Reichskanz, tòa nhà văn phòng của Thủ tướng Oceania, vẫn còn đứng đó. Phía trên Kurfurst, Đại lộ thứ năm của Krichtenberg, hàng đống khung biến dạng của Nhà thờ Tưởng Niệm vốn từng rất lộng lẫy nằm ngổn ngang.
Hành quân tới tử địa chiến hào bao bọc quanh thủ đô, trên mặt ai nấy đều là vẻ lo lắng không thể dấu diếm. Cảnh hoang vắn dần hiện ra theo từng bước chân chúng tôi tiến đến. Đất mênh mông và đầy nước dưới cảnh ảo não kéo dài của buổi bình minh. Trên con đường gồ ghề đầy những vũng nước tù, những lỗ trũng hình phễu gợn sóng theo gió heo buổi sáng sớm. Những vệt đường mòn mà bao bước chân bộ đội và đoàn xe đêm vừa vạch nên, trong những cánh đồng giờ đây đã trơ trụi, đầy những hố bom ẩn hiện chứa nước còn đọng lại bóng lên như những đường ray bằng thép dưới ánh sáng nhợt nhạt.
Từng đống bùn, đây đó cắm chơ vơ vài cái cọc gãy, những giá chống hình chữ X rã rời, những mớ dây thép quấn tròn, xoắn lấy nhau thành từng bụi rậm, những bãi bùn và vũng nước làm mặt đất giống như một tấm vải, chỗ nổi, chỗ chìm. Trời không mưa nhưng mọi vật đều ẩm ướt, rỉ nước, ướt như giội như ngâm, và cả đến ánh sáng trắng bệch cũng như đương chảy đi.
"Nhầy nhụa và nhớp nháp quá đi mất…" – Ilaina nhíu lại hàng lông mày dễ nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ và ghê sợ.
Cũng phải thôi, dù sao cô ấy cũng là một người con gái mà, tối đưa tay mình hướng cô ấy mà nói:
"Đi nào Ilaina, để tớ đỡ cậu xuống dưới nhé."
Tôi chậm rãi nhảy xuống chiến hào rồi sau đó nhẹ đỡ Ilaina xuống. Mẹ kiếp! Vừa nhìn thấy khung cảnh phía dưới tôi đã thấy dạ dày của mình nôn nao, đè nén lại cảm giác buồn nôn, tôi nhấc bước di chuyển. Bùn lầy bốc mùi hôi thối bám chặt vào đôi ủng da của bọn tôi, khiến việc bước đi trở nên khó khăn hơn. Ngoài mùi hôi thối tanh tưởi của xác chết và máu ra, ở đây chúng tôi còn được tận mắt chứng kiến những cuộc đụng độ máu lửa và chết chóc nhất hiện nay. Tôi nghiến răng, cố tát hết nước còn đọng trong ủng bốt của mình nhưng vô dụng, đành không tình nguyện cho chúng ngấm vào da thịt.
Ilaina hướng tôi nói:
"Cảm ơn nhé. Công nhận nơi này tệ thật, đúng như những gì người ta nói."
Lấy ra khẩu súng bắn tỉa của mình, Ilaina thuần thục đặt nó lên giá súng, hướng thẳng về phía trước. Tôi cũng không rảnh, mau chóng lấy súng Mark 18 ra kiểm tra lại một lượt. Những người khác cũng vậy, một số còn tranh thủ để làm quen với nhau vì vốn dĩ những thành viên gốc đều đã chết cả, chúng tôi thực chất cũng chỉ là một đám người hỗn độn được ném vào cho đủ mà thôi.
"Ilaina này, cậu đã giết được tên lính Eurasian nào kể từ khi nhập ngũ chưa?"
"Chưa có đâu. Đây mới là lần đầu tiên tớ ra trận thật sự đó. Bình thường thì chỉ đứng ở xa học cách bắn yểm trợ bộ binh thôi chứ không bắn súng ở tầm gần thế này. Còn cậu?"
"Hai ta cũng giống nhau thôi. Tớ thậm chí còn chưa học hết lý thuyết. Mọi kỹ năng đều từ game mà ra." – Tôi nhún vai đáp.
Ánh mắt của Ilaina dừng lại trên người tôi một một vài dây như đang xem xét tính chân thực trong lời nói đó, sau đó lại hướng về cây súng đang sửa soạn dở của mình, cô ấy hỏi tôi:
"Vậy sao họ lại đẩy cậu ra nơi chết chóc này? Không phải ai ra chiến trường cũng phải huấn luyện kĩ qua sao?"
"Không, thật sự thì chúng tớ chỉ vừa học hết phần cách dùng súng thôi, chưa tiến triển gì mấy. Mấy người tinh nhuệ chết sạch rồi, giờ chỉ nướng quân tình nguyện dự bị thôi-"
Chưa kịp nói hết câu, tiếng động cơ máy bay chiến đấu từ xa bất ngờ vọng lại. Chỉ sau đó vài giây, một chiếc phi cơ Su-27 Flanker với ngôi sao đỏ sơn trên thân bay vụt qua đầu chúng tôi. Nó thật to lớn, dường như che kín hết tầm mắt tôi, chiếc máy bay với tốc độ âm thanh lập tức biến mất. Tôi nhìn thấy những chiến cơ của kẻ thù bay vù vù trên đầu chúng tôi với vận tốc chóng mặt, chúng bỗng nhiên thả đi hàng vạn tấn bom đầy chết chóc. Chỉ trong giây lát sững sờ chiếc xe chở theo binh sĩ tiếp viện phía sau chúng tôi bỗng nổ tung thành trăm mảnh. Tôi hoảng loạn, không kịp nghĩ nhiều vội vã ôm lấy Ilaina nằm xuống dưới đất, tránh bị mảnh bom văng trúng.
Đất đá rơi lã chã như mưa, thậm chí còn dính cả máu trên đó. Một cói lửa to khủng khiếp bùng lên, tiếp theo đó là làn khói đen kịt. Tôi đem Ilaina ôm chặt nằm im một cách bất động, bom đạn quân địch cứ như cuồng phong quét trên đầu chúng tôi át đi những tiếng thét đau đớn, than khóc, rên rỉ của đồng đội. Họ bị làn đạn nóng bỏng găm trúng, bị thổi tung thân xác hay bị những tảng đá vỡ lớn văng vào người. Trong cơn hỗn loại có tiếng ai đó hét lên:
"MAU NẤP HẾT ĐI! LÀ MÁY BAY TIÊM KÍCH ! "
Sau đó là thêm một tràng bom nổ nữa. Không khí như bị hút sạch, mùi khói bụi và máu tanh ngòm xộc thẳng vào mũi tôi. Ilaina bên cạnh ho liên tục, đành phải chồm dậy để lấy hơi. Ngay lúc ấy, vô số quả bom phốt pho rơi xuống. Cô ấy sững người đứng nhìn, không phản ứng kịp đại họa sắp ập đến. Tim tôi như ngừng đập, đồng tử mắt co rút lại:
"ILAINA! MAU TRÁNH RAA!!"
Theo phản xạ cơ thể tôi sợ hãi ôm chầm lấy Ilaina, dùng hai ba bước chân lớn nhanh chóng đem hai người bọn tôi trốn tạm vào một góc chiến hào. Rồi sau đó mặt đất ngay lập tức bị cày xới rú lên, như muốn xé nát bầu trời. Hơi nóng tử thần thổi qua người tôi, dường như thứ gì đó sượt qua cánh tay tôi khiến cánh tay tôi đau như bị phế đi nhưng lại chẳng làm gì ngoài giữ chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Ilaina, lấy cơ thể của chính mình che chắn cho cô ấy, tránh cho cô ấy có mệnh hệ gì. Tôi cảm nhận được bàn tay Ilaina siết chặt lấy áo tôi, cô ấy cũng đang hé miệng mệt nhọc thở ra. Tiếng bom pháo bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, thân thể tôi căng chặt như dây đàn, từng giọt mồ hôi chảy dài trên đường gương mặt tôi, tôi nhắm chặt hai mắt. Vòng tay ôm Ilaina lại càng thêm lực hơn, tôi rất lo cho cô ấy, chính mình cũng không biết tại sao lại như vậy, tôi nhận ra cảm xúc của mình đối với Ilaina rất lạ nhưng trong hoàn cảnh như này tôi chả có tâm tình nghĩ đến bèn đem vấn đề này quăng ra sau đầu. Cầu chúa trên cao cho hai ta bình yên vô sự. Hai đứa tôi cứ ôm nhau như vậy trong suốt khoảng thời gian oanh kích của giặc.
Sau khi một loạt tiếng động kinh thiên động địa kết thúc, trở lại sự im lặng vốn có. Trải qua những phút giây cận kề cái chết ấy, tôi kiệt sức và nằm dài ra đất. Tôi thở hồng hộc, hơi thở gấp gáp, có chút mê man khi trải qua sự kiện vừa rồi. Sự sợ hãi bao trùm xung quanh, nhận thấy Ilaina không nhúc nhích. Tôi nghiến răng, cố gắng dùng chút sức lực để lay cô ấy dậy.
"Ilaina. Cậu có ổn không? Có bị thương không?!"
Ánh mắt vô thần của Ilaina dần ngưng tụ lại nhìn đến trên mặt tôi, đôi con ngươi xanh lam ấy như xẹt qua một tia hốt hoảng, như lấy lại tinh thần, cô ấy nói với tôi:
"Klaus! Trông cậu tàn tạ quá đi mất, bỏng hết da rồi đây nè. Đi nào, ta ra khỏi đây thôi. Hỗn loạn quá đi mất."
Tôi lấy tay bịt một bên cánh tay lại, ậm ừ trả lời trong khi máu vẫn rỉa ra xối xả. Cô ấy dìu tôi qua những mét hào bị bới tung lên bởi đạn pháo. Những người khác đang tất bật lấp lại lỗ thủng khổng lồ ở tiền tuyến đầy nước đọng lại. Đúng lúc ấy, tiếng còi báo hiệu đợt pháo kích mới bất ngờ được phát đi.
"Trốn đi! Pháo 155 ly của giặc."
Một quả pháo bất ngờ rơi xuống hào, phát nổ ngay trước mắt tôi và Ilaina. Nó hất văng tất cả mọi thứ xung quanh bao gồm cả đồng đội của chúng tôi bay cao ngang trời, xé toạc cơ thể họ ra thành trăm mảnh, một vài giọt máu văng đến bên mặt tôi nhưng tôi chẳng có tâm tình đưa tay quẹt chúng đi nữa. Chúng tôi chỉ còn biết dương mắt đứng nhìn từng mảnh da thịt cơ thể của họ bị bụi đất bao trùm mà không thể giúp được gì, thật đúng với nghĩa chết không toàn thây.
Biết rằng chiến trường chính là khốc liệt kinh dị như thế, nhưng tôi vẫn không sao đè nén cảm giác nôn nao trong dạ dày, sắc mặt tôi hết trắng bệch lại xanh mét, chỉ muốn sớm quen nhanh với hoàn cảnh này nếu không tôi chết trên chiến trường không phải vì bị đạn bom bắn hay nổ chết mà chính là bị mấy dạng khung cảnh như này làm cho đứng tim hay tởm chết.
Ngay khi bụi đất tan đi hết, trên mặt đất nơi hai đứa tôi đứng, là một chiếc hố cũng với thịt và máu văng tung tóe khắp nơi, để lại nơi mặt đất bầy nhầy đầy những máu thịt lẫn lộn khiến cho con người ta không còn nhận ra thứ đó trước đây là một con người. Và đồ vật duy nhất còn lại phân biệt họ với đất đá là chiếc mũ họ đội trên người cùng bộ quân phục đã rách tả tơi.
Tới một khúc chiến hào, Ilaina nhẹ nhàng để tôi ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô ấy vuốt mái tóc bạch kim ướt đẫm mồ hôi ra sau, tôi cảm thấy ánh mắt của Ilaina dịu đi như một mặt hồ xanh trong yên tĩnh với những cơn gió nhẹ, cô nhìn tôi nói:
"Cậu ở lại đây nghỉ chút đi, để tớ đi lấy đồ cứu hộ cho."
Bỗng nhiên tôi thấy mình đang là một gánh nặng của Ilaina:
"Không cần quan tâm tớ thế đâu, cậu cứ mặc tớ ở đây thôi."
Cô ấy nhìn tôi không mấy đồng tình, đáp lại:
"Không được, tớ không thể để cậu chết ở đây được. Ráng chờ nhé."