Chereads / Lời hứa của xương rồng / Chapter 2 - CHƯƠNG 2: Chào mừng trở về, Nhã Uyên

Chapter 2 - CHƯƠNG 2: Chào mừng trở về, Nhã Uyên

Chiều hôm đó, khi Nhã Uyên vẫn đang nằm ườn trong phòng bỗng mẹ cô gọi cô xuống nhà. Nhã Uyên lười biếng bước xuống, trong nhà cô có 3 người lạ lẫm xuất hiện, bố mẹ cô thì niềm nở tiếp đón.

-" Anh Toàn, anh về rồi cũng không thông báo với ai vậy."

-" Cũng chỉ vừa mới về thôi chưa kịp thông báo cho mọi người."

-" Đây là Thiên Hạo phải không, lớn lên đẹp trai cao ráo thật đó." Mẹ Nhã Uyên quay lại thấy con gái đang đứng ở cầu thang " Con đứng đó làm gì còn không mau xuống đây chào chú Thành và cô Lan đi."

-" Cháu chào cô chú."

-" Ây da Nhã Uyên, giờ thật là xinh đẹp. Ngày trước hai đứa thân thiết hay dắt nhau đi nghịch phá nhưng giờ hai đứa đều đã lớn như vậy rồi nhanh thật đó."

-" À. Nhã Uyên, chẳng phải con muốn đi mua dụng cụ vẽ mới sao, Thiên Hạo cháu thân thuộc với nơi này cháu có thể dắt con bé đi được không?"

-"Mẹ.....". Cô kéo vạt áo mẹ.

-" Được ạ."

Nhã Uyên ngạc nhiên đứng ngây người nhưng bị mẹ thúc giục cô đàng phải đi theo Thiên Hạo. Trên đường, cô đi theo sau lưng cậu, hai người đều im lặng không nói gì. Đi được một lúc hai người dừng lại trước một ngôi nhà được trang trí vô cùng xinh xắn với một màu xanh lam tươi sáng.

-" Hiệu sách Ánh Dương."

Nhã Uyên nhớ trước khi cô rời đi nhà sách này vẫn còn là một căn nhà bỏ hoang mà cô cùng đám bạn vẫn hay vào chơi. Trước khi cô đi một tháng, có nhiều người đến bắt đầu dọn dẹp và sửa chữa. Cô từng hỏi một người đàn ông cao lớn đứng ở đó.

-" Chú à, các chú đang làm gì vậy ạ."

-" Thực hiện ước mơ của vợ chú, xây dựng một nơi mang tên Ánh Dương - mặt trời rực rỡ. Cô bé khi nào hoàn thành cháu có thể đến thăm quan một chút."

-" Có thể sao ạ? Được ạ, vậy cháu nhất định sẽ đến."

Chỉ tiếc Nhã Uyên không thể chờ được đến lúc nơi ấy hoàn thành đã phải cùng bố mẹ rời đi. Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, một giọng nói ấm áp vang lên.

-" Nè, cậu không định vào sao, cứ đứng đó làm gì vậy?"

-" À không có gì."

Dù chỉ là một hiệu sách nhỏ đầu con phố Vọng Nguyệt, nhưng những đồ mà Nhã Uyên cần đều có đủ. Trước đó những đồ này cô đều có trên thành phố nhưng cảm thấy đã cũ nên cô quyết định không mang theo. Thấy cô lấy nhiều đồ họa cụ cùng dùi đục các loại Thiên Hạo không khỏi tò mò.

-" Cậu mua những thứ này làm gì vậy?"

-" À chỉ là chút sở thích cá nhân thôi."

Khi ở trên thành phố, Nhã Uyên có một người hàng xóm làm thiết kế. Khi thấy họa cụ của người hàng xóm ấy cô cũng từng rất tò mò. Chính người ấy cũng dẫn dắt chỉ Nhã Uyên điêu khắc gỗ. Chính vì vậy Nhã Uyên luôn có thói quen điêu khắc gỗ mỗi khi căng thẳng hoặc mất tập trung. Đối vơus Nhã Uyên đây không chỉ là sở thích mà còn điều cô cảm thấy mình làm tốt nhất.

Bước đến chỗ thanh toán, nhân viên quen thuộc chào hỏi Thiên Hạo.

-"Thiên Hạo lại đến rồi hả? Hôm nay bố chị lại đi vắng mất rồi, cần gì thì cứ lấy nhé. À bố chị còn đặc biệt dặn chuẩn bị vào năm học mới rồi để dành riêng cho em mấy cuốn sách ôn tập với mấy loại sách em thích đấy. Em cầm luôn đi ha."

-" Chú chu đáo quá rồi, nhưng chắc là để hôm khác đi ạ. Hôm nay em dắt bạn em đến mua đồ, chị thanh toán cho cậu ấy đi."

-" Ui chao, cô bé nào đây. Trước giờ ngoài đi với đám Lâm Phong ra thì các em chỉ có đi cùng với Diệp Chi. Hiếm khi thấy em dât theo một bạn nữ khác đấy nha."

-" Cậu ấy hả? Là hàng xóm cũ... À không hiện tại là hàng xóm của em. Bố mẹ cậu ấy nhờ em dắt cậu ấy mua đồ vì cậu ấy mới đến chưa quen với mọi thứ ở đây."

-" Hàng xóm cũ? Cô bé em từng ở đây sao? Từ khi chị chuyển đến đây chưa từng thấy em."

-" Vâng em từng sống ở phố Vọng Nguyệt. Nhưng em cùng gia đình chuyển đi hồi còn năm tuổi rồi. Lần này do ông nội bị bệnh nên gia đình em mới chuyển về đây."

-" À thì ra là vậy. Nè đồ của em xong rồi. Đến đây có gì không biết cứ hỏi chị hoặc hỏi Thiên Hạo nè, thằng bé biết tất cả mọi thứ về nơi này."

-" Dạ."

Bước ra cửa, Nhã Uyên chợt nghĩ " mọi thứ đã thay đổi quá nhiều". Ngày trước cô là người hiểu rõ về Vân Mộc nhất, là người quen mặt tất cả mọi ngườu ở con phố Vọng Nguyệt. Nhưng giờ đây đã thay đổi rồi. Chợt Thiên Hạo cất tiếng gọi cô.

-" Nè, Nhã Uyên."

Nhã Uyên quay lại nhìn về phí cửa hiệu sách. Thiên Hạo đứng đó nở một nụ cười.

-" Chào mừng trở về."

Thiên Hạo đứng dựa vào cửa, làn da trắng, đôi môi khẽ cong nhẹ, ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu. Nhã Uyên cũng bắt giác nở một nụ cười.

-" Lâu rồi không gặp, Thiên Hạo."