Nhã Uyên đang trên đường trở về quê cùng gia đình. Do ông nội bị ốm nên cả nhà quyết định trở về quê sinh sống để tiện chăm sóc cho ông cũng như thay đổi môi trường học tập cho hai chị em Nhã Uyên.
-" Nhã Uyên, lần này về quê nhập học con nên thay đổi tính tình của mình đi, đừng suốt ngày nghịch phá như con trai nữa, con không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao."
-" Con đâu có giống như những gì mẹ nói đâu."
-" Chị chỉ hơn thế thôi đúng không?"- Hương Sâm em trai của Nhã Uyển vừa nói vừa cười nhạo chị gái mình.
-" Em muốn ăn đòn hả? Còn em nữa thì sao? Chẳng phải cũng vừa tỏ tình với một cô bé ở lớp thì bị chuyển đi còn gì."
-" Sao chị biết? Mà ai cho chị nói ra như thế."
-" Hai đứa thôi đi chưa, ồn ào quá rồi đấy. Còn hai tháng nữa mới bắt đầu đi học, mai mẹ sẽ dắt hai đứa đi làm thủ tục nhập học."
Nhã Uyên cũng im lặng ngồi nhìn khung cảnh bãi biển bên ngoài nhớ lại kỉ niệm trước đây khi cô từng sống ở Vân Mộc.
Năm 2005, khi Nhã Uyên 4 tuổi sống tại Vân Mộc, khu phố Vọng Nguyệt cùng bố mẹ và ông bà nội. Ngày đó cô chơi thân với một nhóm bạn nhưng cô thân nhất với HạoThiên. Gia đình cô và gia đình Hạo Thiên ở sát vách nhau, hai người thường xuyên quậy phá khiến hai bên gia đình nhiều lần đau đầu. Ngày đó Hạo Thiên là một cậu bé đen nhẻm, thấp hơn cô rất nhiều nên cô thường kêu Hạo Thiên gọi mình bằng chị. Bên cạnh Hạo Thiên còn có Diệp Chi, Lâm Phong và Trọng Khang, năm người chơi với nhau vô cùng vui vẻ nhưng cũng không thiếu sự nghịch ngợm. Tuy nhiên, khi mẹ Nhã Uyên mang thai em của cô, bố cô quyết định đưa cả nhà lên thành phố để tìm kiếm cuộc sống tốt hơn. Lúc chia tay đám bạn để lên thành phố cùng bố mẹ, người mạnh mẽ tinh nghịch như Nhã Uyên lần đầu tiên bật khóc rất lớn, không muốn rời đi, lúc đó Hạo Thiên đã đưa cho cô chiếc vòng dây màu đỏ của mình.
-" Cậu khóc gì chứ, chẳng phải cậu bảo người lớn không khóc sao. Nè cho cậu bùa hộ mệnh của tớ, cậu lên đó rồi không được quên bọn tôi đâu đấy."
-" Nhã Uyên cậu phải thường xuyên về thăm bọn tôi đó." Diệp Chi vừa khóc vừa nắm tay Nhã Uyên.
-" Ừm biết rồi mà. Tôi đi các cậu cũng không được khóc nữa nhé."
Lên xe Nhã Uyên vẫn ngoái lại nhìn các bạn, nhìn lại nơi phố Vọng Nguyệt mà cô sống suốt thời gian qua.
Quay lại hiện tại, vì đã lên thành phố nhiều năm, có rất nhiều chuyện cô đã không còn nhớ được nữa. Trên thành phố, cô cũng đã hẹn với bạn bè cùng nhau thi vào trường trọng điểm, khi nghe tin phải quay về quê học tập ban đầu Nhã Uyên rất kháng cự nhưng vì thương ông nội cô vẫn quyết định quay về. Trên xe nhớ đến kí ức hồi còn nhỏ, cô bỗng chợt nghĩ.
-" Đã qua lâu như vậy rồi chắc ở Vân Mộc cũng thay đổi nhiều rồi nhỉ. Không biết họ còn ở đó không?"
Xuống xe, Bà nội đã đứng ngoài cổng đợi gia đình Nhã Uyên. Nhã Uyên lễ phép chào bà rồi cùng bố mẹ xếp đồ vào trong. Nhã Uyên ở phòng hồi bé của cô, lúc xếp đồ cô phát hiện một chiếc hộp nhỏ, trong đó có ảnh của cô cùng các bạn và gia đình và một chiếc vòng tay màu đỏ. Cô chợt nhớ về chuyện trước đây, cất lại vòng vào hộp và để lên bàn học.
Hôm sau cô cùng mẹ lên trường đăng kí nhập học. Dù có chút nghịch ngợm nhưng điểm số của cô cũng không quá tệ nên dễ dàng xin nhập học được tại trường trọng điểm của Vân Mộc. Trong lúc chờ mẹ và hiệu trưởng nói chuyện cô tự mình ra ngoài đi dạo. Đi quanh trường, cô dừng lại trước bảng thành tích thi cấp 3, cái tên đứng đầu bảng khiến cô thấy vừa quen vừa lạ " Thiên Hạo ".