Trường Hạ Anh, ngôi trường đứng đầu dành cho giới quý tộc và thượng lưu, nổi bật với vị thế và sự uy nghi. Ngôi trường này đặc biệt vì hội tụ cả ba thế hệ học sinh: tiểu học, trung học và phổ thông, tất cả gộp lại thành một cộng đồng duy nhất. Người ta thường gọi nó là "Ngôi Sao Vàng", biểu tượng của sự ưu tú và quyền lực.
Khác biệt với những ngôi trường khác, nơi tiền bạc và địa vị có thể dễ dàng giải quyết mọi vấn đề, Hạ Anh chú trọng đến giá trị thực sự của học vấn và bản lĩnh cá nhân. Chính vì thế, những học sinh tại đây không chỉ đơn thuần là những đứa trẻ thừa hưởng quyền lực, mà họ còn phải chiến đấu để chứng minh chính mình trong một thế giới đầy thử thách.
Tuy là ngôi trường top 1 nhưng ngôi trường này có nhiều điểm đặc biệt khá hiểu học sinh , xử lý thông minh còn tạo ra những điều mới lạ , thú vị
Tử Hàn – một chàng trai lạnh lùng, ít nói nhưng luôn thu hút ánh nhìn từ mọi người. Dù không cố ý, sự điềm tĩnh và hành động giúp đỡ người khác của cậu lại vô tình gieo vào lòng nhiều nữ sinh những rung động thầm kín.
Hôm nay, trường đón nhiều học sinh mới, và lớp 11A12 cũng không ngoại lệ. Cánh cửa lớp bật mở, một bóng dáng cao gầy bước vào. là một học sinh mang vẻ ngoài tomboy đầy cuốn hút.
Cả lớp lập tức xôn xao:
— "Đẹp trai quá!"
— "Học sinh mới trông ngầu thật đấy!"
— "Khí chất không đùa được đâu!"
Giữa bầu không khí náo nhiệt, học sinh mới cất giọng trầm ổn, không quá nữ tính, cũng chẳng hẳn là nam tính:
— "Chào mọi người, tôi là Tô Tiểu Kỳ. Rất mong được đồng hành cùng lớp 11A12 trong thời gian tới."
Sự xuất hiện của Tiểu Kỳ khiến cả lớp không khỏi bất ngờ. Cô sở hữu vẻ đẹp phi giới tính đầy thu hút, khiến người ta khó mà rời mắt.
Cô giáo mỉm cười, gật đầu hài lòng:
— "Em có thể chọn bất kỳ chỗ ngồi nào mình cảm thấy thoải mái."
Tiểu Kỳ gật đầu, lướt mắt nhìn quanh lớp rồi thản nhiên bước xuống dãy 4 – nơi có Mộc Nhiên, Tử Hàn và Chu kiên
Sau khi chọn chỗ ngồi, Tiểu Kỳ đặt cặp xuống bàn . Cô ngả lưng ra ghế, khẽ liếc nhìn xung quanh.
Bên cạnh cô là Mộc Nhiên—cô gái có mái tóc dài , khuôn mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch. Cô ấy quay sang mỉm cười:
— "Chào cậu! Mình là Mộc Nhiên, rất vui được làm quen!"
Tiểu Kỳ cũng mỉm cười, gật đầu nhẹ:
— "Ừm, Tô Tiểu Kỳ."
Ở phía đối diện, Tử Hàn ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Tiểu Kì một chút rồi nhanh chóng rời đi, không bày tỏ bất kỳ thái độ gì. Tiểu Kỳ cũng nhận ra, nhưng cô chỉ bình thản liếc mắt qua, không có bất kì phản ứng nào.
Chu Kiên huých nhẹ tay Tử Hàn, hạ giọng trêu chọc:
— "Xem ra lớp mình lại có thêm một hot boy nữa rồi."
Tử Hàn không đáp, như thể chẳng quan tâm đến học sinh mới chuyển đến
Tiểu Kỳ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, chẳng để tâm tới xung quanh. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, là Mộc Nhiên:
"Tiểu Kỳ, tiết này là tiết thể dục đấy, mọi người ra ngoài gần hết rồi. Cậu phải thay đồng phục thể dục chứ?"
Tiểu Kỳ nhướn mày, ngạc nhiên nhìn Mộc Nhiên khi thấy cô kéo mình đi ra ngoài mà không nói thêm lời nào. Giữa cái không gian yên tĩnh ấy, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào họ. Không cần nói nhiều, chắc chắn ai cũng đã hiểu rằng cả hai đang là chủ đề bàn tán của cả lớp.
"Mới vào đã nổi bật thế này sao?" Một bạn trong lớp khe khẽ thì thầm.
"Chà, học sinh mới của lớp A12 đấy, đẹp trai thật!" Một bạn khác không khỏi xuýt xoa.
Dù những lời bàn tán đó vang lên khắp nơi, Tiểu Kỳ chỉ mỉm cười nhẹ, tay đút vào túi quần, bước đi ung dung theo Mộc Nhiên. Dù không phải là điều Tiểu Kỳ mong muốn, nhưng trong một môi trường mới mẻ thế này, làm bạn với Mộc Nhiên cũng là một ý tưởng không tồi.
Mộc Nhiên đưa Tiểu Kỳ đến phòng thay đồ của trường rồi đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay chờ đợi. Trong lúc đó, cô nghịch điện thoại, lơ đãng nghe tiếng cười đùa của những học sinh khác bên ngoài sân thể dục.
Một lúc sau, cánh cửa phòng thay đồ bật mở.
Tiểu Kỳ bước ra trong bộ đồ thể dục của trường—một chiếc áo phông trắng phối xanh và quần thể thao đơn giản. Dù trang phục không có gì đặc biệt, nhưng khi khoác lên người Tiểu Kỳ lại mang một cảm giác cuốn hút lạ thường. Mái tóc tomboy gọn gàng càng tôn lên vẻ ngoài phong trần của cô, khiến những học sinh đi ngang qua vô thức liếc nhìn.
Mộc Nhiên nhìn Tiểu Kỳ từ đầu đến chân, rồi thốt một tiếng:
— "Công nhận nha, dù mặc đồng phục thể dục cũng không che giấu nổi khí chất của cậu."
Tiểu Kỳ liếc nhìn Mộc Nhiên, nhếch môi cười nhạt:
— "Khen xong chưa?"
— "Chưa đâu, nhưng thôi, để dành chút nữa khen tiếp. Giờ thì đi thôi, giáo viên thể dục chắc sắp điểm danh rồi."
Tiểu Kỳ nhún vai, tay vẫn đút túi quần, lững thững đi theo Mộc Nhiên ra sân thể dục, mặc kệ những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình.
Sự bình thản của Tiểu Kỳ hòa vào với không khí xung quanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cuốn hút của cô, khiến ánh nhìn của mọi người không thể không hướng về phía họ.
Tiểu Kỳ quan sát sân thể dục rộng lớn, ánh mắt lướt qua những nhóm học sinh ở các cấp khác nhau. Đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi trường có sự sắp xếp đặc biệt như vậy—cấp một, cấp hai, cấp ba đều cùng chung một sân nhưng vẫn có khu vực riêng biệt. Mọi thứ đều trật tự và có tổ chức đến mức đáng kinh ngạc.
Còn đang mải suy nghĩ, Tiểu Kỳ bỗng bị Mộc Nhiên kéo mạnh một cái.
— " không cần nghĩ nữa ? nhanh lên tiểu kỳ , giáo viên chuẩn bị điểm danh rồi đấy!"
Tiểu Kỳ nhíu mày nhưng không phản kháng, chỉ lẳng lặng bước theo. Hai người nhanh chóng di chuyển đến hàng cuối của dãy 4, xếp vào vị trí theo sơ đồ lớp.
Trước mặt là giáo viên thể dục—một người đàn ông trung niên với dáng người rắn rỏi, ánh mắt sắc bén quét qua từng học sinh. Ông cầm danh sách lớp, giọng trầm ổn vang lên:
— "Hôm nay là buổi đầu tiên, chúng ta sẽ khởi động bằng một trò chơi nhỏ: Chạy tiếp sức."
Dưới sân có tiếng xì xào phấn khích. Giáo viên ngừng một chút rồi tiếp tục:
— "Đội chiến thắng sẽ có phần thưởng. Không muốn bị phạt thì cố gắng mà chạy cho tốt!"
Tiểu Kỳ nghe đến đây, ánh mắt thoáng tia hứng thú. Một trò chơi ngay ngày đầu tiên? Cũng thú vị đấy chứ.
— "Này, cậu có giỏi chạy không?" Mộc Nhiên khẽ nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Kỳ nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy tự tin:
— "Thử xem là biết."
Giáo viên hô to động tác trang nghiêm , chỉnh tề nói : các em di chuyển ra sân khu b
lần lượt là :
" tổ đội 1 xuất phát "
rồi đến 2,3,4 mọi người di chuyển theo hàng đi đến sân khu b . tiểu kỳ " thú vị thật "
" đúng vậy , cậu cứ từ mà hưởng ứng . Bất ngờ ở đây chưa bao giờ có hai từ giới hạn cả"
~ " ở đây tuy toàn người hạng danh giá nhưng điều rất hòa quyện với nhau , có cả những người thuộc lớp trung , hạ lưu hoặc thấp hơn nữa nhưng vẫn được chọn vì thế nên mới đặc biệt ,cậu cứ từ mà thích nghi và nữa là người đứng đầu trường hạ anh rất tuyệt đấy "
Đến sân khu B, trước mắt Tiểu kỳ là một sân thi đấu rộng lớn với các đường chạy vòng tròn được đánh số thứ tự. Sân được thiết kế theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp, tạo cảm giác hệt như một giải đấu thực thụ.
— "Mỗi người một đường chạy riêng à?" – Tiểu Kỳ khẽ lẩm bẩm, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
Mộc Nhiên gật đầu, chỉ tay về phía bảng điện tử lớn:
— "Ừ, mỗi tổ đội chia ra , chạy tiếp sức theo thứ tự. Khi người đầu tiên hoàn thành một vòng sẽ truyền gậy cho người tiếp theo."
Tiểu Kỳ gật gù. Đối với cậu, đây không phải là cuộc thi quan trọng, nhưng cảm giác tranh tài cũng khá thú vị.
Các đội nhanh chóng xếp hàng vào vị trí. Trên khán đài, học sinh từ các lớp khác đã tụ tập đông đúc theo các giáo viên vì các lớp mỗi lớp phải chia đội ra để chạy , không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết
— "Vận động viên vào vị trí!"
Tất cả nhanh chóng chuẩn bị mỗi người một nơi. Mộc Nhiên là người chạy đầu tiên, tiếp đến là Chu Kiên, Tiểu Kỳ đứng thứ ba, còn Tử Hàn sẽ là người về đích.
Tiếng súng xuất phát vang lên cuộc đua chính thức bắt đầu!
Mộc Nhiên xuất phát đầu tiên, đôi chân nhanh nhẹn lướt trên đường chạy. Mái tóc dài cột cao của cô tung bay theo từng bước chạy, toát lên vẻ năng động đầy sức sống.
Những tiếng hò reo vang lên khắp sân, không khí cuộc đua dần trở nên căng thẳng. Chỉ trong chớp mắt, Mộc Nhiên đã hoàn thành vòng chạy của mình, nhanh chóng đưa gậy tiếp sức cho Chu Kiên.
Chu Kiên không hổ danh là vận động viên cừ khôi của lớp, tốc độ chẳng kém gì dân chuyên. Đôi chân cậu ta như lướt trên mặt đất, tạo khoảng cách rõ rệt với các đội phía sau.
Tiểu Kỳ đứng tại điểm đổi gậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Kiên tiến đến. Khi còn cách vài mét, Chu Kiên đưa tay ra, Tiểu Kỳ lập tức nắm lấy gậy, chuyển động cơ thể một cách linh hoạt và lao về phía trước.
Bước chạy của Tiểu Kỳ mạnh mẽ mà dứt khoát, không hề có vẻ gắng sức hay loạng choạng như một số học sinh khác. Dáng vẻ ấy khiến không ít người ngạc nhiên.
— "Không ngờ học sinh mới lại chạy tốt thế!"
— "Cậu ta nhìn như chẳng tốn chút sức lực nào..."
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, Tiểu Kỳ tập trung hoàn toàn vào đường chạy. Khi gần đến điểm đổi gậy
Không chậm trễ, Tiểu Kỳ vươn tay chuyền gậy. Tử Hàn đón lấy bằng một động tác vô cùng dứt khoát, sau đó bứt tốc ngay lập tức.
Cả sân như bùng nổ.
ngay khi vừa xuất phát, ai cũng có thể thấy rõ—Tử Hàn nhanh hơn tất cả.
Gió thổi vù vù bên tai, bóng dáng cao lớn vững vàng lao về phía trước, bỏ xa mọi đối thủ.
— "Đó là tốc độ gì vậy chứ?!"
— "Quá nhanh! Không thể tin được!"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tử Hàn đã tiến gần đến vạch đích. Không một chút chần chừ, cậu dứt khoát vượt qua
Sau khi tất cả các vòng chạy kết thúc, bảng điện tử khổng lồ chính giữa sân thể dục sáng lên, hiển thị kết quả của từng lớp. Vì tất cả học sinh đều đeo đồng hồ thống kê nên thời gian và thành tích của mỗi người đều được ghi nhận chính xác.
Lớp 11A12 hiện lên với vị trí thứ 6—một thứ hạng không quá cao nhưng cũng không quá thấp. Mộc nhiên vẻ tiếc nuối , vỗ nhẹ lên vai Tiểu Kỳ:
— "Tiếc thật! Nhưng không sao mọi người ai cũng cố gắng hết mình rồi "
Tiểu Kì chỉ nhún vai, không mấy để tâm. Đối với cậu, thắng thua trong một cuộc thi thể thao thế này cũng không có gì đáng bận lòng.
Trên bảng điện tử, danh sách xếp hạng tiếp tục cập nhật, các lớp lần lượt kết thúc cuộc thi !