Lăng Vân giật mình tỉnh dậy.
Trước mắt hắn là một căn nhà gỗ đơn sơ, cũ kỹ đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể khiến nó đổ sập bất cứ lúc nào.
"Đây là đâu?"
Hắn cau mày, cố gắng nhớ lại, nhưng trí óc lại trống rỗng một cách kỳ lạ. Đúng lúc ấy, một cơn đau dữ dội như hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua não bộ, kéo theo một loạt ký ức xa lạ ập đến.
Ầm!
Như một con sóng khổng lồ cuốn trôi tất cả, hình ảnh, cảm xúc, những mảnh vụn ký ức không thuộc về hắn điên cuồng tràn vào tâm trí.
"Aaaa!"
Lăng Vân ôm đầu quằn quại, cơn đau quá mức chịu đựng khiến hắn rơi vào bóng tối.
---
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi hắn tỉnh lại, thế giới trước mắt vẫn không thay đổi. Nhưng lúc này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn.
Hắn đã không còn là một người đàn ông trung niên ở Lam Tinh nữa.
Bây giờ, hắn là Lăng Vân – một thiếu niên 14 tuổi sống tại một thế giới xa lạ.
Hắn nhắm mắt, sắp xếp lại dòng ký ức hỗn loạn.
"Mẹ đã mất từ lâu, chỉ còn cha là thợ săn nuôi nấng... Nhưng cha mất tích mấy ngày trước trên núi, không ai biết sống chết ra sao... Làng này tên Thanh Hà, thuộc hoàng triều Đại Vũ, một triều đại mới lập hai mươi năm, hiện đang trong thời kỳ cường thịnh..."
Hắn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh.
"Không ngờ ta lại xuyên không... Nhưng ít ra thân thể này vẫn khỏe mạnh, không đến mức quá bi thảm."
Nhờ có cha làm thợ săn, nguyên chủ từ nhỏ đã được ăn uống đầy đủ, thường xuyên lao động nên cơ thể rắn chắc, khác hẳn với một thiếu niên 14 tuổi bình thường.
Đúng lúc này, bụng hắn réo lên từng hồi.
"Lương thực đâu nhỉ?"
Hắn đứng dậy, bước vào gian bếp đơn sơ. May mắn thay, trong nhà vẫn còn một ít lương thực đủ ăn trong gần một tháng.
Lục lọi thêm một chút, hắn phát hiện dưới chân giường có bốn lượng bạc được giấu kỹ.
"Không nhiều, nhưng cũng đủ cầm cự một thời gian. Xem ra cha nguyên chủ trước khi mất tích đã chuẩn bị sẵn..."
Dứt suy nghĩ, hắn lấy một nắm gạo cho vào nồi nấu thành cháo loãng. Khi mùi cháo nhẹ nhàng lan tỏa, hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt trầm tư.
Tình cảnh của hắn hiện tại:
✔ Không người thân nương tựa.
✔ Lương thực đủ dùng một tháng.
✔ Bốn lượng bạc – không quá nhiều, nhưng cũng không đến mức túng quẫn ngay lập tức.
✔ Có kỹ năng săn bắn từ nguyên chủ, nhưng chưa biết mức độ ra sao.
Hắn cầm bát cháo, chậm rãi húp từng muỗng. Hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, làm dịu đi cảm giác đói cồn cào.
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại ở góc nhà, nơi đặt một bộ cung tên cùng với một con dao săn sắc bén.
Hắn nhấc cây cung lên, thử kéo căng dây.
Sợi dây cung phát ra tiếng căng nhẹ, nhưng động tác vẫn còn chút gượng gạo.
"Có lẽ do lâu ngày không sử dụng, hoặc do ta chưa quen với cơ thể này."
Hắn đặt cây cung xuống, ánh mắt lóe lên suy nghĩ.
"Nếu muốn sống sót ở thế giới này, ta phải nhanh chóng thích nghi."
Đúng lúc này—
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong căn nhà nhỏ.
Lăng Vân cau mày, nhanh chóng bước đến mở cửa.
Bên ngoài là một thiếu niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp.
"Lăng Vân! Không xong rồi! Trương lão tam... Trương lão tam vừa được kéo về làng... Ông ấy mất rồi!"
Hắn giật mình.
"Trương lão tam? Là người cùng đi săn với cha nguyên chủ?"
Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng.
Không chần chừ, hắn vội vàng chạy theo thiếu niên kia về phía trung tâm làng.
---
Tại cổng làng.
Một đám đông dân làng tụ tập xung quanh thi thể của Trương lão tam.
Người đàn ông trung niên này nằm bất động trên một tấm vải rách, cơ thể lạnh ngắt. Nhưng điều khiến Lăng Vân rùng mình chính là những vết cào xé trên thân thể ông—có dấu răng sắc nhọn, vết thương sâu đến tận xương!
Lăng Vân cau mày, nhìn thi thể Trương lão tam nằm bất động trên tấm vải rách. Khuôn mặt ông tái nhợt, đôi mắt khép lại như đã ra đi trong đau đớn.
Xung quanh, dân làng bàn tán xôn xao, ai nấy đều tràn đầy lo lắng.
"Mọi người nói xem, có khi nào trên núi có thứ gì đó nguy hiểm không?"
"Nghe nói dạo gần đây có một con hắc hùng xuất hiện... Lão Trương có khi nào bị nó vồ không?"
Lời này vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hắc hùng – gấu đen.
Một loài thú dữ có thể dễ dàng giết chết một thợ săn trưởng thành nếu bất cẩn.
Lăng Vân trầm mặc, cúi xuống quan sát cơ thể Trương lão tam.
Trên ngực ông có những vết móng sắc nhọn, sâu hoắm. Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng đoán được:
Lão Trương chết dưới móng vuốt của gấu.
Nhưng ngay lúc này—
"Lão Trương chết rồi, vậy còn cha của Lăng Vân thì sao?"
Câu nói ấy vang lên, làm tim hắn thắt lại.
Phải rồi. Cha nguyên chủ cũng mất tích trên núi Thanh Sơn! Nếu Trương lão tam đã chết dưới tay con gấu... vậy còn cha hắn?
Lòng hắn trầm xuống.
Xem ra cha đã lành ít dữ nhiều.