Lăng Vân giật mình tỉnh dậy. Trước mắt hắn là một căn nhà gỗ đơn sơ, cũ kỹ đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể khiến nó đổ sập bất cứ lúc nào. Mùi gỗ mục xen lẫn hơi ẩm mốc xộc vào mũi, càng làm tăng thêm cảm giác xa lạ.
"Đây là đâu?"
Hắn cau mày, cố gắng nhớ lại nhưng trí óc lại trống rỗng một cách kỳ lạ. Đúng lúc ấy, một cơn đau dữ dội như hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua não bộ, kéo theo một loạt ký ức xa lạ ập đến. Hình ảnh, cảm xúc, những mảnh vụn ký ức không thuộc về hắn điên cuồng tràn vào tâm trí.
"Aaaa!"
Cơn đau quá mức chịu đựng, Lăng Vân ôm đầu quằn quại, rồi ý thức hắn chìm vào bóng tối.
...
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi hắn tỉnh lại, thế giới trước mắt vẫn không thay đổi. Nhưng lúc này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn.
Hắn đã không còn là một người đàn ông trung niên ở Lam Tinh nữa. Bây giờ, hắn là Lăng Vân – một thiếu niên 14 tuổi sống tại một thế giới xa lạ.
Hắn nhắm mắt, sắp xếp lại dòng ký ức hỗn loạn.
"Mẹ đã mất từ lâu, chỉ còn cha là thợ săn nuôi nấng... Cha mất tích mấy ngày trước trên núi, không ai biết sống chết ra sao... Làng này tên Thanh Hà, thuộc hoàng triều Đại Vũ, một triều đại mới lập hai mươi năm, hiện đang trong thời kỳ cường thịnh..."
Hắn khẽ thở dài.
"Không ngờ lại có ngày ta xuyên không... Nhưng ít ra, thân thể này vẫn khỏe mạnh, không đến mức quá bi thảm."
Nhờ có cha làm thợ săn, nguyên chủ từ nhỏ đã được ăn uống đầy đủ, thường xuyên lao động nên cơ thể rắn chắc, khác hẳn với một thiếu niên 14 tuổi bình thường.
Điều khiến hắn chú ý hơn cả là thế giới này tồn tại võ đạo. Những cao thủ võ đạo có thể lấy một địch ngàn, sức mạnh sánh ngang thần ma trong truyền thuyết.
"Võ đạo chân chính sao? Ta phải tìm cách tu luyện mới được."
Cơn đói cắt ngang dòng suy nghĩ, khiến bụng hắn réo lên từng hồi.
"Lương thực đâu nhỉ?"
Hắn đứng dậy, bước vào gian bếp đơn sơ. May mắn thay, trong nhà vẫn còn một ít lương thực đủ ăn trong gần một tháng.
Lục lọi thêm một chút, hắn phát hiện dưới chân giường có bốn lượng bạc được giấu kỹ.
"Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ cầm cự một thời gian. Xem ra cha nguyên chủ trước khi mất tích cũng đã chuẩn bị sẵn cho con trai mình..."
Lăng Vân ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt trầm tư. Hắn vừa xuyên không đến thế giới xa lạ này, chưa kịp thích ứng đã phải đối mặt với thực tại—một thiếu niên mồ côi, không còn ai nương tựa, sống đơn độc trong một ngôi làng nhỏ.
Nhưng so với những câu chuyện xuyên không hắn từng đọc ở Lam Tinh, tình cảnh này cũng không quá tệ. Ít nhất, hắn không bị ném vào vùng đất hoang dã đầy quái vật, không bị truy sát ngay khi vừa đặt chân đến thế giới này. Trong nhà vẫn còn đủ lương thực dùng trong gần một tháng, và quan trọng nhất—hắn có bốn lượng bạc. Đối với một người dân làng quê, số tiền này không hề nhỏ, đủ để hắn cầm cự một thời gian mà không phải lo lắng cái ăn cái mặc.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ.
"Trước mắt, ta cần đánh giá lại hoàn cảnh của mình."
Lăng Vân đứng dậy, cẩn thận kiểm tra từng góc trong căn nhà. Đây là một ngôi nhà gỗ đơn sơ, chỉ có một phòng ngủ, một gian bếp nhỏ và một kho chứa đơn giản. Đồ đạc không nhiều—một chiếc giường gỗ đã cũ, một cái bàn, vài chiếc ghế, cùng một ít dụng cụ sinh hoạt hàng ngày.
Ánh mắt hắn dừng lại ở góc nhà, nơi có một bộ cung tên cùng với một con dao săn sắc bén. Hắn nhấc cây cung lên, ngón tay chậm rãi lướt dọc theo thân cung đã có dấu hiệu cũ kỹ nhưng vẫn còn chắc chắn.
"May mà nguyên chủ từ nhỏ đã được cha huấn luyện săn bắn. Nếu không, với thân thể này mà muốn tự sống sót thì đúng là không dễ dàng."
Hắn cầm cung, thử kéo căng dây. Sợi dây cung phát ra tiếng căng nhẹ, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn—cảm giác không đủ lực, động tác cũng chưa đủ trơn tru.
"Lực cánh tay không yếu, nhưng vẫn có chút khó khăn... Có lẽ do lâu ngày không sử dụng, hoặc cũng có thể vì thiếu kinh nghiệm thực chiến."
Lăng Vân đặt cây cung xuống, khẽ thở dài. Xem ra, dù cơ thể này có nền tảng săn bắn, nhưng vẫn cần luyện tập lại để không làm mòn đi kỹ năng.
Lăng Vân quyết định trước tiên phải ăn uống đầy đủ, có sức rồi mới nghĩ đến chuyện khác.
Hắn vào bếp, lấy một nắm gạo cho vào nồi nấu thành cháo loãng. Dù không quá thơm ngon, nhưng ít ra cũng dễ ăn và giúp cơ thể nhanh chóng hấp thụ năng lượng. Hắn chậm rãi húp từng muỗng cháo, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, làm dịu đi cảm giác đói cồn cào.
Sau khi ăn no, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, Lăng Vân đưa mắt nhìn về phía góc nhà, nơi đặt bộ cung và mũi tên còn lại.
"Ta phải nhanh chóng thích nghi bới thế giới này không thể lười biếng được."