Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Ma Tôn tái thế, bắt cóc con trai út của Thiên Đế đi mất rồi!!!

DaoistcWJKoY
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
26
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Tranh Đoạt Củ Cải.

Tiên giới, Cửu Trọng Thiên.

Giữa chốn tiên sơn bồng bềnh, trên đỉnh Cửu Trọng Thiên, một bóng dáng thanh lãnh,

khoác trường bào trắng như tuyết, đứng lặng giữa trận pháp cổ xưa. Đôi mắt người ấy tựa như dòng nước xuân lạnh lẽo, nhìn xuống trần thế như một vị thần chẳng vướng bụi trần.

Người đó là Ngọc Trần Tịch, con trai út của Thiên Đế, đồ đệ cưng của Thiên Tôn (cao hơn Thiên Đế 1 bậc), cũng là vị tiên quân có địa vị cao ngất ngưởng – trên vạn người, dưới vài người.

Nhưng lúc này, vị tiên quân thanh cao, băng lãnh ấy đang đối mặt với một đại sự chấn động.

Bên dưới chân núi, một nhóm tiên đồng hối hả chạy lên, trên tay ôm một… củ cải trắng tròn trĩnh.

"Tiên quân! Không xong rồi! Củ cải… củ cải của chúng ta bị Ma giới cướp mất rồi!"

Ngọc Trần Tịch khẽ nhíu mày. Một bậc tiên quân như y, lại phải nghe những lời này vào sáng sớm sao?

Thấy Tiên quân không phản ứng, một tiên đồng khác bày ra vẻ mặt đau khổ:

"Không phải chỉ là củ cải đâu! Đó là Linh Căn Ngọc Cốt Thiên Địa! Nếu để Ma giới ăn mất, chẳng phải chúng ta mất đi một thiên tài Tiên giới sao?"

Không phải củ cải bình thường, mà là Linh Căn Ngọc Cốt Thiên Địa – một linh vật vô giá, hấp thu tinh hoa trời đất, tương lai có thể hóa hình thành tiên nhân. Ba ngàn năm mới sinh ra 5 quả, bây giờ bị Ma giới trộm mất 1 quả rồi.

Quan trọng hơn, củ cải này do chính tay Ngọc Trần Tịch trông coi.

Ngọc Trần Tịch: "…"

Một đám tiểu tiên vì một củ cải mà nháo loạn như vậy, thật sự không còn chút tiên phong nào.

Hiện tại, một nhóm tiên đồng run rẩy quỳ dưới đài tiên, mắt rưng rưng nhìn y. Một tiên đồng nhỏ nhất cắn môi, lắp bắp nói:

"Tiên… Tiên quân, hay là chúng ta đi báo với Thiên Đế?"

Những tiên đồng khác cũng gật đầu liên tục.

"Đúng vậy! Thiên Đế thương ngài nhất, nếu biết Ma giới cướp mất củ cải, chắc chắn sẽ đích thân ra tay giúp ngài lấy lại!"

Ngọc Trần Tịch: "…"

Y nhìn xuống những khuôn mặt đầy mong đợi kia, lòng trầm xuống.

Đi báo với Tiên Đế?

Không được.

Thật ra nếu mất Linh Căn Ngọc Cốt Thiên Địa, trong mắt Thiên Đế cũng chỉ như mất một chiếc giày mà thôi, mất rồi thì thay chiếc khác, căn bản là không đáng để tâm.

Nhưng mà…

Từ nhỏ đến lớn, y là đứa con hoàn hảo trong mắt Tiên Đế. Thông minh, tài giỏi, không phạm sai lầm. Nếu bây giờ lại vì một củ cải mà làm kinh động đến phụ thân, vậy thì cái hình tượng ngoan ngoãn, ưu tú mà y dày công duy trì chẳng phải sẽ sụp đổ sao?!

Không thể để chuyện này truyền ra ngoài.

Nhưng cũng không thể để Tiên giới mất đi một linh vật quý giá như vậy.

Ngọc Trần Tịch hơi nheo mắt, giọng nói lãnh đạm:

"Không cần. Ta sẽ tự mình đi lấy lại."

---

Ma giới, Cửu U Minh Hàn.

Sau khi bế quan suốt một ngàn năm, Ma Tôn cuối cùng cũng xuất quan. Thiên địa lúc đó biến sắc dữ dội, mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời, ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua. Cả Ma giới và Tiên giới đều cảm nhận được sự chuyển động của thiên địa, đó chính là điềm báo Ma Tôn tái thế.

Trời đen như mực, ma khí cuồn cuộn, lửa địa ngục bùng cháy khắp nơi.

Trên đỉnh núi, một bóng dáng cao lớn khoác hắc y, đôi mắt đỏ rực như máu, tà mị mà kiêu ngạo, đứng sừng sững giữa không trung, ma khí quấn quanh như muốn nuốt chửng cả đất trời. Hắn chính là Ma Hoàng Thương Lãng – Ma Hoàng tàn nhẫn, bá đạo của Ma giới.

Trên tay hắn, một củ cải tròn vo đang run rẩy, đôi lá non ngoe nguẩy như muốn trốn đi.

"Ngươi nói cái thứ trắng trắng thấy ghê này là Linh Căn vô cùng trân quý của Thiên giới?" Ma Hoàng Thương Lãng nhướng mày, tay nhẹ nhàng nắm chặt hơn, khiến củ cải phát ra tiếng "e e" đáng thương.

Lúc này, một giọng nói thanh lãnh cất lên, hắn là cánh tay phải đắc lực của Ma Tôn, tên là Diễm Huyền Không, một ma nhân trung thành và tận tụy phò tá ma tôn từ lúc mới lên ngôi, hắn nói: "Vâng, đó là Linh Căn Ngọc Cốt Thiên Địa, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt đất trời để hình thành, ba ngàn năm mới sinh ra 5 quả. Thiên giới dùng vật này để chế tạo nhiều thứ, kể cả tiên nhân. Một khi ăn vào thì công lực sẽ càng tăng vọt. Ma tôn, ngài vừa xuất quan sau ngàn năm, hay là ăn vào cho đỡ đói".

Ma Tôn ngồi trên ngai, ánh mắt sắc lạnh quan sát chiếc củ cải, nhưng không hề tỏ ra quá hứng thú. Hắn thầm nghĩ, cái loại thực phẩm thiếu protein này mà cũng đòi giúp ta đỡ đói? Nhét răng còn không đủ. Cùng lắm là lấy về chọc tức bọn Thiên giới, chứ cũng chả có tác dụng gì với ta.

Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, giọng nói lạnh lẽo, đầy uy quyền:

"Ngươi lấy được nó bằng cách nào?"

Diễm Huyền Không chỉ cười nhẹ, rồi thản nhiên đáp: "Chỉ là nhờ chút mối quan hệ thôi."

Ma Tôn chỉ hờ hững gật đầu, không mấy quan tâm đến cách thức lấy được củ cải. Trong mắt hắn, những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để bận tâm.

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi, ta còn có chuyện phải làm."

Diễm Huyền Không cúi đầu lui ra, trong lòng dâng lên sự kính trọng vô bờ. Ma tôn cuối cùng cũng quay lại rồi, ta cuối cùng cũng được đi nghỉ lễ rồi!!!

Cả không gian ma giới lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng gió lạnh và mây đen vờn quanh, như đang chờ đợi một biến cố lớn, khuấy động cả đất trời.

Ngay khi hắn định nâng củ cải lên để vứt vào sọt rác…

ẦM!

Một cơn gió mạnh tràn đến, tiên khí chấn động cả đất trời.

Một bóng dáng bạch y phiêu dật xuất hiện giữa hư không, tiên khí bao phủ, gương mặt tuyệt mỹ tựa băng sơn, ánh trăng soi xuống làm nổi bật gương mặt thanh lệ tựa băng tuyết.

Ngọc Trần Tịch đến rồi..

Y đứng giữa bầu trời đêm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thương Lãng, giọng điệu không chút gợn sóng: "Bỏ củ cải xuống."

Ma Hoàng Thương Lãng nhìn người trước mặt, trong lòng hơi sững lại.

…Tiên giới còn có người đẹp đến mức này sao?

Nhưng rồi hắn nhanh chóng khôi phục vẻ cợt nhả, cười nhạt: "Bổn tọa không bỏ thì sao?"

Ngọc Trần Tịch nâng tay, tiên quang lóe sáng.

"Vậy thì đánh."

Ma hoàng Thương Lãng: "…"

Một đại tiên nhân thanh cao, thoát tục… vậy mà vì một củ cải lại đòi đánh nhau với hắn?!

Ma Hoàng đột nhiên cảm thấy, tiên giới này, hình như không lạnh lẽo như hắn tưởng…

Được thôi.

Hắn thích!

---

(Còn tiếp)