Chereads / Thiên Kiếp Nhưng Tương Ái / Chapter 1 - Kiếp 1 - Bắt Đầu Của Một Tình Yêu Ngàn Vạn kiếp

Thiên Kiếp Nhưng Tương Ái

Sirashi
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 89
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Kiếp 1 - Bắt Đầu Của Một Tình Yêu Ngàn Vạn kiếp

Tại một trấn nhỏ yên bình giữa đất nước Trung Hoa rộng lớn, có một quán ăn nhỏ nép mình bên con phố rộn ràng người qua lại. Giữa làn khói nghi ngút và mùi hương thơm nức của bánh bao hấp, một chàng trai trẻ tên Lạc Thiên vẫn cặm cụi nhào bột, đôi tay rắn rỏi của hắn khéo léo nặn từng lớp vỏ bánh, ánh mắt chuyên chú như dồn cả tâm huyết vào từng chiếc bánh.

Góc bên kia quán, một nữ nhân yểu điệu với nụ cười dịu dàng đang bận rộn sắp xếp bát đũa. Bạch Tuyết, nàng không chỉ có nhan sắc khuynh thành mà còn mang trong mình tấm lòng thiện lương hiếm thấy. Mỗi lần thấy khách nhân ăn xong, nàng lại nhanh nhẹn thu dọn, đôi mắt trong veo như nước hồ thu ánh lên sự vui vẻ.

Hai người họ, một nam một nữ, chẳng ai ngờ rằng những lần gặp gỡ nơi chốn này lại dệt nên một đoạn nhân duyên sâu nặng suốt nghìn vạn năm sau.

"Lạc Thiên, huynh có thể giúp ta bưng thùng nước này không?" – Bạch Tuyết cất giọng mềm mại.

Lạc Thiên khẽ cười, đưa tay đón lấy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nàng là người duy nhất trong quán luôn gọi tên hắn một cách nhẹ nhàng như thế, không có sự xa cách, không có sự chán ghét.

Mỗi ngày trôi qua, họ dần quen thuộc với sự có mặt của nhau, những ánh mắt vô tình chạm nhau, những câu chuyện nhỏ nhặt giữa những giờ nghỉ ngơi, tất cả như từng sợi tơ vô hình đan kết hai trái tim lại với nhau.

Hạnh phúc tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, nhưng chiến tranh không buông tha bất kỳ ai.

Quốc gia lâm nguy, giặc ngoại xâm tràn đến biên giới, triều đình ban chiếu tuyển quân, tất cả nam nhân trong độ tuổi đều phải lên đường ra trận.

Ngày ấy, hoàng hôn buông sắc đỏ rực như máu, Lạc Thiên khoác lên mình bộ giáp quân, tay siết chặt thanh kiếm chưa từng vấy máu. Bạch Tuyết đứng trước cửa quán, gió thổi làm tà áo nàng lay động như muốn níu kéo bóng hình người nàng yêu thương.

"Chàng nhất định phải trở về…" – Nàng khẽ nói, giọng run run.

Lạc Thiên nhìn nàng, trong mắt mang theo yêu thương và kiên định.

"Nếu ta có chết… ta thề với nàng, dù ngàn vạn năm sau, nàng và ta vẫn sẽ mãi là tình duyên của nhau."

Bạch Tuyết rơi nước mắt, nàng không muốn tiễn biệt nhưng lại chẳng thể níu kéo. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, dặn lòng phải mạnh mẽ.

Lạc Thiên đưa tay lên vén một lọn tóc của nàng, dịu dàng nói:

"Nếu ta có chết trận, ta sẽ chẳng đầu thai kiếp mới. Ta sẽ chờ nàng, bất kể là bao lâu đi nữa."

Một lời hứa, một mối thệ ước khắc sâu vào lòng trời đất.

Chiến sự diễn ra ác liệt. Lạc Thiên cùng đồng đội bị phục kích trong một trận chiến nơi biên ải. Lưỡi kiếm của quân địch lạnh lẽo, tiếng hét vang trời, tiếng ngựa hí thất thanh.

Hắn chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh.

Máu thấm đỏ cả một vùng tuyết trắng, thân thể hắn gục xuống giữa chiến trường lạnh lẽo, ánh mắt dõi về phương xa, nơi có người hắn yêu thương đang mong chờ.

"Hứa với ta… dù bao lâu cũng đừng quên lời thề…" – Hơi thở cuối cùng rời khỏi đôi môi tái nhợt.

Bầu trời hôm đó u ám đến đáng sợ, như chính đất trời cũng đang thương tiếc một đoạn tình duyên còn dang dở.

Tin dữ truyền về, Bạch Tuyết nghe tin chàng hy sinh, lòng nàng như vỡ vụn. Nàng không khóc, không gào thét, chỉ lặng lẽ nhìn về phương xa, nơi từng là quê hương của chàng.

Nàng từng muốn đi theo chàng, nhưng nhớ đến lời hứa, nàng lại dừng tay.

Thời gian trôi qua, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm… Bạch Tuyết từ một thiếu nữ thanh xuân trở thành một bà lão tóc bạc phơ. Trong suốt những năm tháng ấy, nàng chẳng hề lấy ai khác, chỉ một lòng thờ phụng ký ức về chàng.

Rồi một ngày đông, cơ thể nàng không còn chống chọi nổi nữa. Trong giấc ngủ vĩnh hằng, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, thì thầm:

"Chàng còn nhớ lời thề của chúng ta chứ…?"

Khi linh hồn rời khỏi nhân gian, nàng bay đến nơi âm phủ, nơi dòng sông Vong Xuyên chảy xiết. Trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang phân phát bát canh quên lãng.

Bạch Tuyết đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy Lạc Thiên đâu.

Nỗi hoài nghi dâng lên trong lòng, nàng tự nhủ:

"Chẳng lẽ… chàng đã quên lời hứa, đã uống canh mà đầu thai rồi sao?"

Nhưng rồi nàng lắc đầu kiên định.

"Không, ta không tin. Tình yêu của ta và chàng, ai cũng không thể phá vỡ. Ta tin rằng chàng vẫn đang đợi ta…"

Nàng tiến lên, nhận bát canh Mạnh Bà đưa, nhưng không lập tức uống.

"Lạc Thiên, chàng đang ở đâu…?"

Giữa cõi âm u lạnh lẽo, một lời thề đã vang lên từ kiếp trước, liệu có thể kéo họ đến với nhau một lần nữa?

Tất cả chỉ mới là khởi đầu cho một thiên kiếp nhưng tương ái…

(Hết chương 1 - Kiếp 1)