"Bác Merek!!!"
Eryndor bật dậy với khuôn mặt hoảng hốt.Hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng nhỏ của chính mình. Bên ngoài trời thì đã tối. Một cảm giác hoang mang, mơ hồ dâng lên trong lòng cậu.
"Mình đã về nhà... nhưng... chuyện gì đã xảy ra?"
Cánh cửa phòng khẽ mở ánh sáng từ chiếc đèn trong phòng soi rõ bóng dáng một người con gái bước vào với chiếc khay gỗ trên tay. Cô có vẻ không nghĩ rằng Eryndor đã tỉnh, bởi khi vừa ngẩng lên và chạm mắt cậu, cô giật mình đánh rơi cái thìa xuống đất.
"Ôi trời! Em... em tỉnh rồi sao?" Giọng cô vang lên, đầy nhẹ nhõm xen lẫn lo lắng. Cô ấy nhanh chóng cúi xuống, kiểm tra vết thương trên người Eryndor.
"Cậu có thấy đau ở đâu không?"
Eryndor vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đây là cô gái đã được cậu và Merek giải cứu. Một cảm giác xa lạ len lỏi trong tâm trí cậu, tại sao cô ấy lại ở đây?
"Không, tôi ổn. Sao cô lại ở đây?"
Cậu khẽ hỏi, giọng vẫn còn khàn đặc sau những ngày dài hôn mê.
Cô gái cúi xuống nhặt chiếc thìa, đặt lại vào khay rồi tiến gần giường cậu hơn và nói:
"Em kém chị có hai tuổi thôi đấy!" Rồi quay lại chủ đề chính:" Chị không có chỗ ở nên cha mẹ em đã cho chị ở đây. Chị là Seraphina. Còn em là Eryndor nhỉ?"
Eryndor chớp mắt, thoáng ngạc nhiên trước sự tự nhiên và thẳng thắn của Seraphina, cô ấy khác hoàn toàn với lúc trước, nhưng rồi khẽ gật đầu, vẫn còn chút bối rối. Cậu nhìn xuống khay thức ăn: một bát cháo còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút rồi lại nhìn Seraphina. Seraphina khẽ siết chặt vạt áo, đôi mắt ánh lên nét u uất xen lẫn biết ơn. Giọng cô trầm xuống, mang theo chút nghẹn ngào:
"Nếu không có em và bác Merek, có lẽ bây giờ chị đã không còn đứng đây nữa... Chị nợ hai người cả mạng sống này."
Eryndor khẽ mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ngượng ngùng, vừa có chút bối rối. Cậu chưa từng được ai nhìn với ánh mắt biết ơn sâu sắc như vậy. Cứu người ư? Cậu chỉ làm theo những gì bản thân cho là đúng, nhưng giờ đây, khi nghe Seraphina nói vậy, cậu mới thực sự nhận ra ý nghĩa của hành động đó. Ánh mắt biết ơn của cô khiến cậu cảm thấy một chút gì đó ấm áp.
Eryndor thở nhẹ, ánh mắt lướt qua khay thức ăn rồi dừng lại trên gương mặt Seraphina. Cậu khẽ gật đầu, giọng trầm nhưng chân thành:
"Vậy là chị đã chăm sóc em suốt thời gian qua… Cảm ơn. Nhưng em nghĩ, nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ làm điều tương tự, phải không?"
Seraphina chớp mắt, rồi mỉm cười dịu dàng.
"Tất nhiên rồi. Và cha mẹ thay phiên chăm sóc cho em đấy, chị cũng không làm gì nhiều ngoài bưng bê đồ đạc. Giờ em có thể ăn chút gì không? Chị nghĩ em cần lấy lại sức. Chị sẽ xuống thông báo với hai bác rằng em đã tỉnh lại. Mấy ngày nay họ lo lắng cho em lắm đấy."
"Không cần đâu, em sẽ tự nói với cha mẹ."
Nói xong Eryndor đứng dậy khỏi giường, bước đi đôi khi còn chưa chắc chắn nhưng gần như cơ thể cậu không gặp vấn đề gì. Eryndor gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa gỗ khẽ kêu cót két mở ra, một làn gió nhẹ mang theo hương cỏ dại ùa vào, khiến cậu bất giác hít một hơi thật sâu. Mọi thứ quen thuộc đến lạ, bức tường bằng đá, những chùm thảo mộc treo lủng lẳng bên khung cửa sổ, mùi bánh mì nướng thoang thoảng trong không khí. Cả nhà đang ăn tối cùng bác Merek và ai cũng bất ngờ khi thấy cậu đã tỉnh lại.
"Eryndor!"
Tiếng gọi đầy lo lắng vang lên, và ngay lập tức, Eryndor thấy bà Lyanna lao đến, ôm chặt cậu vào lòng, như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ biến mất mãi mãi. Cơ thể bà run nhẹ, rõ ràng là đã phải trải qua những ngày dài thấp thỏm.
"Con làm mẹ sợ muốn chết! Con hôn mê suốt năm ngày liền…"
Bà siết chặt lấy cậu, giọng lạc đi vì xúc động. Eryndor đứng yên, cảm nhận hơi ấm từ mẹ. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra mình đã khiến họ lo lắng biết nhường nào. Một chút áy náy dâng lên trong lòng cậu.
"Con xin lỗi, mẹ." Cậu nhẹ giọng nói.
Ông Alric cậu lúc này cũng bước đến, ánh chứa đựng sự quan tâm. Ông đặt một tay lên vai cậu, siết nhẹ.
"Quan trọng là con đã tỉnh lại! Nào, hãy lại đây và cùng thưởng thức bữa tối do mẹ con làm thôi."
Rồi ông dìu cậu ngồi xuống ghế bên cạnh mình, khi vừa yên vị trên chiếc ghế ông nói, khuôn mặt không giấu nổi sự tự hào.
"Ta còn tưởng con ngủ luôn đến mùa đông cơ đấy! Merek đã kể hết mọi chuyện cho chúng ta rồi. Chà, ta chưa từng thấy ai mới mười tám tuổi mà đã dám tiêu diệt một tiểu đội đâu! Tốt lắm! Nếu là ta hồi trẻ, có lẽ cũng làm y hệt."
Ông cười rồi nói:
"Ta tự hào về con, nhóc ạ. Nhưng mà đừng có biến chuyện này thành thói quen đấy nhé!"
Lyanna khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi bà vẫn ẩn chứa một nụ cười dịu dàng. Bà đặt một bát súp nóng hổi trước mặt Eryndor.
"Con đã vất vả rồi, ăn đi cho lại sức".
Eryndor gật đầu, cảm thấy hơi ấm từ món ăn lan tỏa khắp người. Từ khi tỉnh lại, cậu chưa thực sự có thời gian suy ngẫm về những gì đã xảy ra. Cuộc rượt đuổi, trận chiến ngắn ngủi. Tất cả như một cơn lốc xoáy trong đầu cậu.
"Này Seraphina, lại đây ngồi luôn đi chứ!" Bà Lyanna nói khi thấy Seraphina đang đứng ở cửa bếp. Sau khi cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đối diện Eryndor. Ông Alric nói:
"Cô bé không có nơi để ở nên tạm thời sẽ ở nhà chúng ta. Dù gì cũng còn một phòng trống của thằng Elric."
"Con đã biết rồi." Eryndor gật đầu và nói.
Merek ngồi bên đối diện ông Alric, nhìn cậu với ánh mắt dò xét và nói:
"Nhóc, làm sao ngươi lại mạnh như thế được?"
Eryndor mở miệng định đáp, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, Lyanna đã chậm rãi nói, giọng bà trầm nhưng chất chứa lo âu:
"Chắc hẳn là sức mạnh của vị thần mà nó mang trong người."
Một bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng. Alric khẽ xoa cằm, đôi mắt sắc sảo ánh lên tia suy tư. Cuối cùng, ông thở dài, rút một tờ giấy từ túi áo và đặt nó lên bàn. Eryndor nhìn xuống, nhận ra đó là một bức thư cũ, dấu sáp đã vỡ một nửa. Những dòng chữ trên giấy có nét bút cứng cáp, nghiêm nghị.
"Thư này được gửi đến từ một lão pháp sư nói rằng đã từng gặp con."
Alric tiếp tục, ánh mắt cẩn trọng quan sát phản ứng của cậu.
"Ông ta nói trong con không chỉ là một đứa trẻ bình thường… mà là người mang trong mình vị thần cuối cùng chưa bị phong ấn của Thánh Điện."
Tim Eryndor đập mạnh, và trong khoảnh khắc, những ký ức về giấc mơ kỳ lạ, vết sẹo trên trán, và khoảnh khắc cậu mượn sức mạnh từ Solarius hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu hít một hơi thật sâu quyết định kể hết mọi chuyện.
"Cha, mẹ, Merek… có lẽ mọi người cần nghe toàn bộ câu chuyện."
Cậu chậm rãi kể lại tất cả, về giấc mơ nơi cậu gặp Solarius, về vết sẹo trên trán, và khoảnh khắc cậu cầu xin thứ sức mạnh không thuộc về mình để giải cứu Merek và Seraphina. Lyanna lặng lẽ vươn tay, đặt nhẹ lên cánh tay con trai mình. Cử chỉ dịu dàng ấy khiến Eryndor cảm thấy hơi ấm quen thuộc của gia đình, như một điểm tựa giữa những biến động lớn lao.
"Mọi chuyện xảy ra nhanh quá… Con có sợ không?"
Eryndor chớp mắt. Trong thoáng chốc, cậu không biết phải trả lời thế nào. Merek bỗng bật ra một tiếng khịt mũi rõ to.
"Ha! Đừng đùa chứ, vậy ra nhóc đây là thần thánh thật à? Thảo nào ta thấy nó trông khác khác!"
"Ta cũng thấy lạ." Alric tiếp lời, tặc lưỡi.
"Bình thường thần thánh hay đi rao giảng đạo lý, chứ ít thấy đứa nào suốt ngày nghịch bùn đất với trèo cây như thằng nhóc này."
Eryndor tròn mắt nhìn cha, không biết nên phản bác hay bật cười.
Lyanna lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ.
"Lão pháp sư ấy tin rằng con là hy vọng cuối cùng để giải phóng thế giới khỏi Quỷ Vương."
Merek khoanh tay, lắc đầu.
"Hy vọng cuối cùng là một thằng nhóc chưa từng cầm kiếm đúng cách? Thế giới này tiêu thật rồi."
Alric nhướng mày nhìn ông bạn già.
"Này, tôi nhớ lúc trẻ cậu cũng từng bị một con sói đuổi chạy trối chết, vậy mà giờ lại chê thằng bé yếu à?"
Merek lập tức bật dậy.
"Này! Đấy là vì ta không muốn giết nó, sói là loài có ích cho hệ sinh thái!"
"Ờ, thì cứ coi như thế đi."Alric cười khẽ rồi quay sang con trai, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
"Dù sao thì, lão pháp sư ấy muốn con đi theo ông ta để tập luyện. Chúng ta sẽ không quyết định thay con. Đây là chuyện của con, và chỉ con mới có thể chọn con đường mình muốn đi."
Ông đặt tay lên vai Eryndor, bóp nhẹ như để truyền thêm sức mạnh.
"Chỉ cần nhớ một điều, bất kể con chọn gì, cha mẹ vẫn luôn ở đây, luôn dõi theo con dù con có sức mạnh của thượng đế đi chăng nữa."
Eryndor khựng lại, rồi bật cười, dù trong lòng vẫn còn hàng tá suy nghĩ chưa thể gỡ rối.
"Ta muốn những người ở đây phải giữ kín chuyện này. Nếu lộ ra thì sẽ gây nguy hiểm cho Eryndor."
Ông Alric nói, khuôn mặt thể hiện sự nghiêm túc hiếm có.
Merek gật gù, ánh mắt trầm ngâm hơn hẳn thường ngày.
"Yên tâm đi, ta đâu có ngốc đến mức đi rêu rao khắp nơi chuyện này."
Lão nhếch môi, nhưng giọng nói lại không còn vẻ bông đùa như thường lệ.Lyanna siết nhẹ tay con trai, khẽ gật đầu.
"Chúng ta sẽ bảo vệ con bằng mọi giá."
Seraphina im lặng từ nãy đến giờ, ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng qua vẻ sửng sốt nhưng nhanh chóng trở nên kiên định. Cô gật đầu nhẹ, giọng trầm xuống nhưng chắc chắn:
"Chuyện này… sẽ không có ai khác biết. Cháu thề sẽ giữ bí mật."
Cô siết nhẹ vạt áo mình, đôi mắt ánh lên nỗi đau sâu thẳm khi tiếp tục:
"Cha mẹ cháu … họ đã bị giết vì từ chối giao cháu cho Quỷ Vương. Kể từ giây phút đó, cháu đã không còn gì để mất ngoài chính bản thân mình."
Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề: Merek khẽ cau mày, Lyanna đưa tay lên miệng đầy xót xa, còn Alric siết chặt nắm đấm, cúi gằm mặt xuống bàn. Cô hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào Eryndor.
"Dù con đường phía trước có ra sao, chị cũng sẽ đứng về phía em."
Eryndor nhìn từng người một, cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt họ. Ông Alric nói:
Eryndor nhìn từng người một, cảm nhận rõ sự lo lắng trong ánh mắt họ. Ông Alric trầm giọng, nhưng không giấu được sự dịu dàng thường trực trong lời nói:
"Con đã có quyết định chưa? Lão pháp sư ấy bảo rằng, nếu con thực sự muốn thay đổi thế giới, thì tối mai, lúc mười giờ, hãy đến gặp ông ta ở nơi đã hẹn để bắt đầu chuyến hành trình của mình."
Eryndor siết nhẹ bàn tay trên bàn, trong lòng rối như tơ vò. Cậu khẽ lắc đầu:
"Con… con vẫn chưa có quyết định. Con không biết mình nên làm gì tiếp theo..."
Merek nhấc cốc nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy, vươn vai như thể chuyện này không liên quan đến ông ta.
"Nhóc, ngươi có cả đêm để suy nghĩ. Cứ từ từ, đây là một lựa chọn quan trọng.Nhưng nếu con cần một thùng bia để nghĩ cho thông suốt, ta sẵn sàng giúp!"
Ông quay sang Alric. "Ta về đây. Mấy cây táo sau vườn đã chín rồi nhỉ? Nhớ chuẩn bị sẵn lô ngon nhất để bán cho ta."
Alric cười khẽ, vỗ vai người bạn già. "Yên tâm, ta sẽ để dành vài quả không có sâu cho ông."
Merek phì cười, gật đầu chào mọi người rồi rời khỏi ngôi nhà.
Đêm khuya, anh trăng bạc phủ lên mái nhà, nhuộm khắp ngôi làng một vẻ yên bình tĩnh lặng. Eryndor không ngủ được. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu cậu, nặng nề như một tảng đá chẹn ngang lồng ngực. Cậu không biết mình nên làm gì, càng không biết bản thân có thực sự đủ khả năng để gánh vác thứ trách nhiệm quá lớn này hay không.
Không muốn nằm vùi mình trong hỗn loạn, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng, bước ra sân. Trước mặt cậu, chiếc ghế gỗ cũ kỹ vẫn ở đó, như một người bạn trung thành chứng kiến những khoảnh khắc trưởng thành của cậu suốt bao năm. Cậu chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt hướng lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Cậu muốn sau này đi khắp nơi ngắm nhìn thế giới, nhưng không phải với thanh kiếm trong tay, không phải với đôi mắt tràn đầy hận thù hay trách nhiệm nặng nề. Nhưng, dường như cả thế giới đang cần cậu, Solarius, lão pháp sư và những người đang bị lũ quỷ chà đạp ngoài kia cần cậu. Cậu không muốn có một ai phải rơi vào hoàn cảnh như Seraphina.
Tiếng cửa gỗ khẽ kêu làm cậu giật mình. Một bóng người bước ra từ căn nhà. Alric bước ra, cầm theo một bình rượu nhỏ, khoác trên vai chiếc áo vải cũ kỹ. Ông chậm rãi tiến về phía cậu, rồi không nói gì mà chỉ ngồi xuống bên cạnh, mắt cũng hướng lên bầu trời đầy sao.
"Vẫn hay ra đây ngắm sao à?" Alric hỏi, giọng bình thản.
Eryndor gật đầu.
"Hồi nhỏ cha bảo mỗi vì sao trên bầu trời là một chiến binh dũng cảm, dù có ngã xuống cũng sẽ hóa thành ánh sáng dẫn lối cho thế hệ sau."
Alric bật cười khẽ. "Vậy con có tin điều đó không?"
Eryndor trầm ngâm. "Con không biết. Nếu họ mạnh mẽ như thế, sao họ lại ngã xuống?"
Alric nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi nói.
"Vì chiến binh nào rồi cũng có giới hạn, con trai à. Cái quan trọng không phải là họ có ngã xuống hay không, mà là họ đã chiến đấu như thế nào trước khi gục ngã."
Eryndor chớp mắt, ngẫm nghĩ về lời cha. Alric lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt bình xuống, ánh mắt ông dần trở nên xa xăm.
"Cha đã từng giống con bây giờ." Ông chậm rãi nói. "Cũng từng đứng trước một lựa chọn như thế này."
Eryndor quay sang, ngạc nhiên nhìn cha mình.
"Cha từng tham gia quân đội, từng chiến đấu với Quỷ Vương. Nhưng con biết không? Cha chưa từng muốn làm một chiến binh. Ban đầu, cha chỉ muốn một cuộc sống tự do, một cuộc sống không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì. Cha thích phiêu lưu, thích khám phá những vùng đất mới, thích gặp gỡ những con người thú vị trên thế giới này. Cha chưa từng muốn cầm kiếm để giết chóc."
Alric thở dài, ánh mắt ông trôi dạt về những ký ức xa xăm.
"Nhưng rồi chiến tranh xảy ra. Những ngôi làng bị thiêu rụi. Những con người vô tội bị giết hại. Cha từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới, rằng nếu cha chiến đấu hết mình, cha có thể góp phần đánh bại Quỷ Vương và mang lại hòa bình."
Ông bật cười, nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ. Nó chất chứa một chút cay đắng, một chút hoài niệm.
"Nhưng rồi cha nhận ra… thế giới không vận hành theo những giấc mơ ngây thơ đó. Những người cha từng sát cánh bên cạnh, họ lần lượt ngã xuống. Hy vọng của cha dần vụn vỡ theo từng người đã mất. Và đến cuối cùng, cha phải đưa ra lựa chọn: Tiếp tục chiến đấu cho một lý tưởng có thể chẳng bao giờ thành hiện thực, hay rời khỏi chiến trường để bảo vệ những gì còn lại?"
Ông quay sang nhìn Eryndor, ánh mắt ông không còn là cái nhìn đùa cợt thường ngày, mà là một ánh mắt sâu sắc, từng trải.
"Cha đã chọn rời đi, cha trở về ngôi làng này, tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Cha gặp mẹ con, có một gia đình, có hai đứa con trai mà cha yêu quý hơn bất cứ thứ gì trên đời." Ông khẽ vỗ vai Eryndor.
"Cha đã sống một cuộc đời hạnh phúc, không còn phải vung kiếm giữa chiến trường đẫm máu. Và đó là điều cha chưa từng hối hận."
Eryndor lắng nghe từng lời ông nói, trong lòng dần dâng lên một cảm giác khó tả.
Alric khẽ thở dài, mắt ông lại hướng về những vì sao trên trời.
"Nhưng con biết không, có những đêm cha vẫn tự hỏi: Nếu ngày đó cha ở lại chiến đấu, liệu có thể thay đổi được điều gì không? Nếu cha không quay lưng đi, liệu những người đã ngã xuống có được chết một cách ý nghĩa hơn không?"
Ông mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười buồn.
"Con đường mà cha đã chọn không sai, nhưng nó không phải là con đường duy nhất. Giờ con cũng đang đứng trước hai lựa chọn: Một là con cầm thanh kiếm lên, chiến đấu dù biết có thể sẽ phải đánh đổi mọi thứ, nhưng con sẽ bảo vệ được những người khác, sẽ cứu được hàng triệu sinh mạng. Hoặc con có thể chọn một cuộc đời yên bình, không chiến tranh, không chết chóc, không đau khổ. Dù con chọn con đường nào, hãy suy nghĩ thật kỹ. Đừng để bị cuốn theo sự tức giận hay kỳ vọng của người khác. Đừng chiến đấu chỉ vì con nghĩ rằng mình phải chiến đấu. Và cũng đừng trốn chạy chỉ vì con sợ hãi."
Eryndor nắm chặt tay, trong lòng trào lên một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.
"Nếu cha có cơ hội quay lại ngày đó… cha có chọn ở lại không?" Cậu hỏi, giọng gần như thì thầm.
Alric nhìn con trai mình rất lâu. Rồi ông cười, lần này là một nụ cười thật sự, không còn chút cay đắng nào.
"Cha không biết. Có thể cha sẽ chọn ở lại, có thể không. Nhưng đây không phải câu chuyện của cha, mà là của con."
Ông đặt một tay lên vai Eryndor, siết nhẹ.
"Con không cần phải chọn ngay bây giờ. Nhưng hãy nhớ: Bất kỳ con đường nào con đi, cha và mẹ con vẫn sẽ luôn ủng hộ con."
Eryndor cảm thấy một thứ gì đó ấm áp len lỏi trong tim mình. Cậu nhìn lên bầu trời. Những vì sao vẫn sáng rực, như đang lặng lẽ quan sát cậu. Cậu nghĩ thầm:
"Mình không muốn lẩn trốn, không muốn ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi đau của thế giới này. Nếu cha từng chiến đấu với hy vọng thay đổi tất cả, thì mình cũng sẽ làm điều đó. Nhưng lần này, mình sẽ không rời bỏ chiến trường. Mình sẽ chiến đấu đến cùng, cho đến khi hòa bình thực sự được lập lại. Và rồi, khi tất cả kết thúc, mình sẽ trở về, về với nơi này, về với gia đình, và sống một cuộc đời bình yên mà mình đã bảo vệ bằng chính đôi tay này."Eryndor quay sang cha mình, ánh mắt kiên định.
"Con sẽ đi."
Alric nhìn con trai mình một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.
"Vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, Eryndor."Ông đứng dậy, vươn vai.
"Ngày mai con sẽ phải đi tạm biệt mọi người đấy."
Ông xoay người, đi về phía cửa. Nhưng trước khi vào nhà, ông dừng lại, quay đầu lại nhìn Eryndor lần cuối.
"Nhớ nhé, con trai. Dù con đi đâu, dù con lựa chọn con đường nào, ngôi nhà này, gia đình này, sẽ luôn chờ con quay về."
Eryndor ngồi đó một lúc lâu sau khi cha cậu đã rời đi. Lần đầu tiên trong đêm nay, cậu không còn thấy do dự nữa.