Chapter 2 - Chương 2

Quản lí báo với con rằng mai con phải đi công tác nên..."

"Nên việc đi xem mắt có lẽ phải hủy thôi mẹ ạ"

Cô nhìn mẹ với vẻ mặt bất đắc dĩ, cố tỏ ra tiếc nuối

Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng, cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi kiếp nạn đi xem mắt ấy

"Nếu mai không được thì hôm nay đi luôn đi"

"..."

"Con không cần lo, để mẹ báo với bên đấy một tiếng là xong ngay"

Cô đứng đơ người ra nhìn bà Hoa

"Sao thế, chẳng phải con rất nôn nóng sao?"

"Nhưng mẹ ơi, con...con còn phải chuẩn bị quần áo nữa" Lời cô nói ra có phần ấp úng

"Không sao, để mẹ soạn giúp cho"

"Con cứ lên phòng chuẩn bị rồi mình đi thôi"

"Đồ của con, tối mẹ dọn thoáng cái là xong"

Cô chưa nghĩ đến trường hợp này

Nhưng trong hoàn cảnh này, cô bất đắc dĩ phải lên phòng thay đồ. Cô chọn một bộ váy dài có thiết kế nhẹ nhàng, thanh lịch với tông màu trắng tinh tế và họa tiết mềm mại, kết hợp với đôi giày cao gót màu trắng làm tôn lên vẻ đẹp sẵn có của cô. Mái tóc dài đến lưng, được buộc nửa gọn gàng

Khi cô vừa bước xuống lầu, mẹ cô đã vội vàng kéo cô ra xe rồi đi đến địa điểm gặp mặt

Sau khoảng 30 phút ngồi xe, cuối cùng cũng đã đến địa điểm gặp mặt. Nơi gặp mặt là một nhà hàng sang trọng và nổi tiếng nhất thành phố

Cô đứng ở ngoài, chần chừ không dám bước vào trong. Mẹ cô thấy vậy liền nắm lấy tay cô kéo vào trong

"Con làm sao vậy? Sao không đi vào trong"

"Con...con cảm thấy hơi lo lắng thôi"

"Hóa ra là vậy, mẹ lại tưởng cái gì"

"Thôi, đi vào trong nào"

Bà Hoa kéo tay cô vào, đi được tầm khoảng hơn 5 phút thì mẹ cô dừng lại tại một căn phòng VIP

"Đi vào đây con yêu"

Một tay bà Hoa mở cửa, tay còn lại kéo cô vào trong

Vừa gặp mặt, mẹ cô và bà Liên đã nói chuyện một cách rất vui vẻ

(Bà Liên là mẹ của anh)

Mặc kệ cuộc nói chuyện vui vẻ giữa hai bà mẹ, cô và anh không quá quan tâm về việc này

Cô ngắm nhìn nội thất xung quanh căn phòng mà ngầm cảm thán rằng nơi đây thật sự rất đẹp, thì thoảng cô lại quay sang liếc anh

Không liếc thì thôi, một khi đã liếc là phát hiện ra vấn đề

Cô để ý thấy từ lúc cô vào đây, anh cứ luôn nhìn chằm chằm vào người cô với ánh mắt sắc lẹm, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô

Cô nhìn anh, cố tỏ ra nụ cười gượng gạo

"Chào anh, tôi tên là Dương Thảo Nhi, năm nay 24 tuổi"

"Chào cô, tôi tên Nguyễn Gia Huy, năm nay vừa tròn 24"

Cuộc nói chuyện của hai người cũng chỉ vỏn vẹn chừng ấy câu. Hai bà mẹ có lẽ đã phát giác ra tình hình căng thẳng lúc này giữa cô và anh mà lên tiếng

"Hai đứa ngồi đây nói chuyện nhé, mẹ với cô đi ra có chút chuyện"

Hai bà mẹ cứ thế đi ra ngoài, để lại cô với anh trong bầu không khí đầy căng thẳng này