Mỗi buổi sáng, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, rọi vào căn phòng đơn giản với những đồ vật không mấy nổi bật. Kozuki Ryuichi ngồi yên lặng bên bàn học, mắt không hề rời khỏi cuốn sách dày cộp trên tay. Cả thế giới bên ngoài dường như không tồn tại với cậu. Cậu là một chàng trai lạnh lùng, ít nói, và hầu như không quan tâm gì đến những điều xung quanh.
Có lẽ vì cậu đã quá quen với cảm giác cô đơn, một cảm giác mà cậu đã mang theo suốt cuộc đời. Ryuichi từng là một đứa trẻ vui vẻ, đầy hy vọng, nhưng tất cả đã thay đổi từ khi mẹ cậu bắt đầu ép buộc cậu trở thành một thần tượng. Mẹ cậu, Kozuki Aya, không bao giờ hiểu được cậu cần gì. Bà chỉ thấy thành công và sự nổi tiếng là những thứ duy nhất đáng giá. Cậu, một đứa trẻ chưa kịp lớn, phải chịu đựng những áp lực và kỳ vọng khổng lồ từ chính mẹ mình.
Và cha cậu, Kozuki Haruto, người mà cậu luôn ao ước nhận được tình yêu thương, lại chỉ biết hành hạ cậu bằng những lời chỉ trích và sự lạnh nhạt. Mỗi lần cậu mắc sai lầm, dù là nhỏ nhất, ông đều dùng tay đánh đập cậu như một cách để "dạy dỗ". Cậu dần trở nên khép kín, tìm kiếm sự an ủi trong những cuốn sách, nơi mà thế giới không bao giờ lên án hay chỉ trích.
Cả gia đình đều không hiểu cậu. Cậu là đứa con trai vô dụng trong mắt cha, là đứa trẻ không đủ kiên cường trong mắt mẹ. Nhưng khi tất cả trở nên quá sức chịu đựng, cậu quyết định bỏ chạy. Không phải chạy khỏi gia đình, mà là chạy khỏi thế giới này. Cậu chỉ muốn được quên đi, không phải đối mặt với những điều đau đớn mỗi ngày.