Chereads / Quý Bà Olivia / Chapter 1 - Chương 1

Quý Bà Olivia

🇻🇳Daoistg30XbY
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 184
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1

Giữa đêm hè oi bức , cái nóng khiến người ta phải bực bội mà kêu than . Tiếng cót két của chiếc ghế đung đưa trên sàn gỗ tần bì vẫn kêu theo nhịp chân của Olivia . Cô vá chiếc vai áo của ông Joy ( bố của Max và cô là người làm của nhà ông ) đã điểm nhiều chỗ rách . Mũi khâu vòng qua theo tiếng gió ở thị trấn Escorit làm người ta phải miên man đầu óc . Làn tóc đỏ sẫm bị gió thổi qua đã nhẹ nhàng vén lên làm lộ làn da trắng nõn của người thiếu nữ . Tiếng ve náo động cả vườn hoa cẩm chướng trước nhà . Cô ngước mặt lên nhìn trần nhà rồi hít thật sâu để cổ vai được thoải mái . Bỗng Max tiếng tới rồi đặt tay lên thành ghế , mặt đối mặt với cô . Giây phút đó tim cô như khiêu vũ giữa dàn hội Musikfest . Cô bật dậy với hai tai đỏ ửng lên vì thẹn . Nỗi thẹn đến là vì ranh giới giữa nam và nữ đối với cô quá lớn . Cô im lặng rồi không khí dần ngột ngạt khi Max cũng dần hiểu ra việc mình vừa làm . Rồi sau ít giây nữa cô mới dần lấy lại trạng thái thường ngày , hỏi :

 -Dạo này cậu rảnh nhỉ ? Chẳng thấy đi bán cùng bác Joy nữa .

 Max tiếp lời :

 - Hàng ít hơn trước nhiều nên cũng đỡ mệt .... Gia công mà nên hàng cung thất thường lắm vì bọn làm thuê cứ ì ra chẳng chịu làm .

 Câu nói ẩn phần đâm chọt nhưng thật vậy . Vì ông Joy chẳng biết nhìn người nên thuê cũng chỉ èo ọt vài ba tên lười nhát . Max cũng chẳng thèm nói vì chán ghét chuyện ấy , nói đúng hơn là vì hắn chỉ cần có chỗ ăn và ngủ là đủ để yên bụng rồi . Hơn nữa một tên công tử ngạo mạn suốt ngày chỉ biết đường đếm số lượng chỗ tụ tập ăn chơi như Max thì quan tâm chi những thứ khác.

Hầu như Olivia đã quá quen với câu lời như thế nên chỉ im lặng rồi tiếp tục công việc của mình .

Ông Joy bấy giờ đang ở chợ lớn bàn chuyện buôn với các nhà làm ăn, cứ tưởng chuyện sẽ chẳng có gì cho tới khi vào 1 buổi tối dường như vũ trụ đã định sẵn .

-Cậu Max !!! Tiếng la vang lên như ai đó vô tình đụng vào dây đàn giữa căn phòng lặng thinh không người . Tiếng đó chính xác là của trợ lí ông Joy -ông Bell .

Người làm trong nhà nghe tiếng ông liền lật đật chạy ra , thầm nghĩ ông Joy đã về . Nhưng ra đến trước thềm nhà là cảnh ông Bell lượm thượm với bộ đồ như vừa đánh giặc đằng xa . Không kịp thở ông Bell dựt ngược xuôi kêu người làm gọi Max từ nhà chính cách đó năm phút đi bộ đến ngay vì có chuyện lớn .

Vì tiếng động dưới nhà quá lớn nên Olivia đang ngủ trên gác cũng đi xuống xem tình hình . Cô mặt chiếc váy trắng vải mềm phồng lên vì gió nhẹ . Trong lúc đợi người gọi Max sang thì Bell đã ngồi xuống kể lại mọi chuyện đã xảy ra , kể cả lí do vì sao ông Joy chẳng thấy đâu . Bell nói:

- Tôi cùng ông chủ đang chờ đối tác ở khách sạn thì bổng ông Joy nói cảm thấy không khoẻ nên tôi có mời bác sĩ về khám .Sau khi xem xét vấn đề sức khoẻ của ông chủ thì bác sĩ cũng kê thuốc cho ông ấy . Thật tình tôi cứ nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường cho đến chiều tối ..ha ...bỗng ông Joy phát sốt lên rồi co giựt không ngừng .....không lâu sau thì rơi vào trạng thái hôn mê....mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ khiến tôi chẳng biết trở tay làm sao nữa .... Tôi chẳng biết làm gì nên đưa vội ông lên trạm xá ở tạm rồi chạy về đây .

Ông nói với giọng đã thở hơi lên vì mệt ,

mọi thứ vẫn yên lặng khi Bell tóm xong câu chuyện đã xảy ra vừa rồi . Olivia đứng gần đó cũng đã nghe hết lời ông Bell kể lại . Cô vội lên tiếng :

- Thế lát nữa cháu có thể cùng Max và ông lên chợ lớn thăm chú Joy không ạ , vì cháu cũng từng làm phụ bếp cho 1 nhà thương lái ở đấy khá lâu nên có thể biết được đường đi nước bước trong khu đó .

Thật vậy , Olivia đã từng có khoảng thời gian sống trên chợ lớn . Nơi nền kinh tế phát triển mạnh mẽ hơn Escorit nhưng vì muốn tìm lại một chút "bình yên "nên cô đã chuyển về khu thị trấn nhỏ này để sinh sống và làm việc .