Chereads / Trừ tà / Chapter 11 - Ác mộng

Chapter 11 - Ác mộng

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường ở nhà. Tôi ngay lập tức bật dậy, nhìn quanh. Đây là nhà tôi. Cảm giác thân thuộc bao trùm, nhưng trong lòng vẫn có gì đó bất an. Một lúc sau, bà nội từ ngoài sân hớt hải chạy vào:

Nam, cháu tỉnh rồi! Cháu thấy trong người thế nào?

Ơ... sao cháu lại...?

Cháu đang chơi ngoài sân thì tự nhiên ngất xỉu, mấy đứa nhỏ thấy thế nên đưa cháu vào nhà.

À...

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, ngay lập tức nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài sân, đón ánh nắng của buổi chiều thu. Hít một hơi thật sâu, "Có lẽ vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng" tôi thầm nghĩ và nhanh nhảu chạy ra nhà vệ sinh soi gương. Tôi vẫn vậy, chẳng có vết thương nào cả, mọi thứ chỉ là một giấc mơ, chẳng có ma quỷ nào cả, có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi.

-Thằng Nam, vào ăn cơm!

Tiếng gọi của ông nội phá tan bầu không khí yên lặng, tôi quay ngoắt đầu lại, ông đang đứng ở cửa phòng bếp, thúc dục tôi vào nhà.

-Vâng ạ!

Trong lúc ăn cơm, ông bà rất yên lặng, chẳng nói chuyện, đây là một quy tắc ứng xử mà ông đã dạy cho tôi. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thời sự và tiếng nhai đồ ăn nhóp nhép của ông bà.

Ông bà chết rồi.

Tôi vẫn chăm chú vào việc ăn, hôm nay bà nội làm món gà rán mà tôi thích nhất. Tôi rất thích món này. Hồi còn sống mẹ tôi vẫn hay nấu món này cho tôi, với lớp vỏ giòn rụm bên ngoài cùng với phần thịt thơm ngon, mọng nước, ai mà không thích chứ!

Nhóp nhép.

Tiếng nhai của ông bà nội tôi vẫn vang lên khắp căn phòng. Giờ tôi mới để ý, từ bấy đến giờ ông bà chỉ tập trung vào ngấu nghiến đồ ăn, và trên bàn không có rau, chỉ có thịt. Tôi để ý thấy bà gắp một miếng thịt lớn lên, vẫn có thể nhìn thấy mấy phần hồng hồng, nước thịt đỏ hồng rơi xuống bát cơm.

-Bà ơi, miếng đấy vẫn còn sống, bà để đấy cháu vào đun lại.

Thế nhưng bà vẫn đưa miếng thịt vào miệng, cúi gầm mặt, tiếng nhai nhóp nhép phát ra từ bà khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Nhóp nhép. Nhóp nhép.

Tiếng nhai càng lúc càng lớn, dồn dập như thể không chỉ có hai người trong phòng. Tôi cúi xuống nhìn đĩa thịt trước mặt mình. Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra đó không phải thịt gà... mà là chính tay mình. Ngón tay, cổ tay, những đường vân quen thuộc... Tất cả vẫn còn đó, nhưng bị xé nham nhở, đẫm máu.

Tôi kinh hoàng nhìn xuống cánh tay trái của mình - trống trơn. Vị trí đó chẳng còn gì ngoài một mảng thịt bị xé toạc. Tôi không cảm thấy đau, nhưng nỗi sợ hãi dâng lên đến tận óc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông bà. Hốc mắt của họ trống rỗng, rỉ máu, những con dòi bò lúc nhúc từ trong tràn ra, rơi lả tả xuống bát cơm của tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình vẫn đang ở trong phòng của chị Linh, một cơn đau khủng khiếp truyền lên não tôi, tôi ngoảnh đầu lại phía tay trái của mình. Cái đầu của chị Linh vẫn còn đó, đang gặm nhấm cánh tay trái của tôi, tôi hét lên, giật lấy cái đầu ném mạnh vào tủ quần áo. Cái đầu bị đập mạnh vào tủ, ứa máu, trừng mắt nhìn tôi. Tôi mở điện thoại, đồng hồ chỉ đúng 3 giờ 42 phút.

Tôi đã ngất xỉu ngay giữa trận chiến?

Không để tôi kip phản ứng, Linh lao lên, dùng bộ ruột của mình quất vào người tôi. Những cú quất nặng nề liên tục giáng xuống người tôi, tôi phản ứng lại, nhanh tay tóm vào bộ ruột của nó, vì thương ở đúng phần bả vai nên sức tôi rất yếu, nó dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Tôi lấy mấy lá bùa từ trong túi áo ra, dán mấy lá vào phần thái dương của nó. Trong lúc nó đang lảo đảo vì suy nhược, tôi nhanh tay chộp lấy chùm chìa khóa trên bàn rồi chạy vội ra khỏi nhà Linh. Mở cốp xe, sau khi băng bó vết thương, tôi lấy món chú cụ mà thầy đã truyền lại rồi lao vào phòng chị Linh.

Nhưng cái đầu không còn ở đó, tôi nhìn quanh tứ phía, hồi hộp chờ đợi nó tấn công. Bỗng có tiếng nổ từ nhà vệ sinh, tôi nhếch môi cười khẩy, có vẻ như tốn công học vẽ bùa cũng không uổng phí. Cái đầu giận dữ gào lên:

-Cái gì đây? nóng, nóng quá!

Tôi bước từng bước về phía nó, bình thản nói:

-Đây là bùa nổ, khi ta trộn một ít thuốc súng vào nước rồi vẽ lên lá bùa, ta sẽ được bùa nổ.

Tôi dừng lại, nhún vai ra vẻ thách thức:

-À mà... có nói thì chắc cái dạng đầu đất như ngươi cũng không hiểu được nhỉ.

-Thằng chó!

Cái đầu giận dữ lao lên, tôi nhanh tay tháo băng bọc lấy món chú cụ của tôi. Đó là một con dao đã sứt mẻ, thế nhưng rất to và khá khó để cầm bằng một tay. Tôi vung dao chém đứt tai nó, nó gào lên đau đớn, bay loạn xạ khắp nơi trên hành lang. Xoay sang mặt bên của dao, tôi đập một phát vào mặt nó, tiếng gãy răng rắc của xương mũi làm tôi cũng thấy nổi da gà. Cái đầu càng gào to hơn, bỗng nó lao lên cắn chặt lấy cánh tay tôi, cơn đau khiến tôi cắn chặt môi đến mức chảy máu. Đưa tay lên, tôi tính chọc vào mắt nó thì chợt khựng lại trước ánh mắt van xin của nó.

-Nam ơi...

Tôi bỏ vũ khí xuống, vuốt ve má Linh. Chợt tôi cảm thấy đau nhói ở bụng, tôi nhìn xuống hàm răng của nó đang găm chặt vào bụng tôi. Vứt bỏ chút lương tri cuối cùng, tôi đâm thẳng con dao vào đầu nó. Cái đầu Linh hét lên đau đớn, trừng mắt nhìn tôi. Bỗng nó lao thẳng về phía cái xác trên giường, không nghi ngờ gì nữa, nó muốn nhập lại vào cái xác trên giường!